Công Tôn Vi nkhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt đầy khiển trách rồi tự cho là đúng nói: “Tôi gọi cô là Tam thiếu phu nhân là vì nể mặt nhà họ Hoắc thôi, cô đừng quên xuấct thân của mình. Một cô gái nghèo xuất thân từ khu tây, có thể vào làm dâu nhà họ Hoắc, gia tộc đứng đầu trong các danh môn vọng tộc, đó là phúc phảia thắp hương mấy đời mới có được, cô đừng có không biết điều mà không quý trọng. Cho dù Tam gia ở bên ngoài thật sự có người nào, thì cô cũng phải giữ gìn thể diện cho anh ấy, sao cô có thể làm ầm ĩ lên như thế này được? Cô chẳng có khí chất của người phụ nữ trong gia tộc đứng đầu gì cả...”
Công Tôn Vi không hề nhìn thấy, vào lúc cô ta lôi xuất thân của Tần Nguyễn ra để chế giễu, khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Tam gia lập tức tối sầm, toàn thân tỏa ra khí thể kinh khủng. Tần Nguyễn hơi nghiêng chiếc ấm trong tay, nước trong đó bắt đầu chảy xuống. “Đừng, đừng mà, cô thả tôi ra!”. Dù sao Công Tôn Vi cũng xuất thân từ nhà Công Tôn, cô ta chưa bao giờ phải chịu sự nhục nhã như thế này.
Công Tôn Vi khóc lóc, giãy giụa muốn đứng dậy.
Trong lúc giãy giụa, nước trà đã văng khắp người cô ta. Công Tôn Nghị nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn với vẻ mặt khó tin. Một người phụ nữ đang mang thai với vẻ ngoài rất ngoan hiền, không ngờ lại thô bạo như vậy. Đôi mắt lạnh lẽo như đầm sâu không đáy của anh nhìn chằm chằm Công Tôn Vi, sự tàn nhẫn trong đó sắp không thể khống chế được.
Từ khi nào mà những nhân vật nhỏ bé lại có thể tùy ý nhận xét về người nhà họ Hoắc. Công Tôn Nghị nhìn thấy hết những biến đổi trên mặt Tam gia. Anh ta nhìn Công Tôn Vi với vẻ thương hại, sau đó âm thầm lau mặt. Cô gái này đã vô dụng.
Lúc đầu Công Tôn Nghị định dùng cô ta để thông gia, xem ra anh ta sẽ phải chọn người khác. Công Tôn Vi nói xong, toàn thân tỏa ra ánh sáng thần thánh, bao gồm cả trái tim Bồ Tát đen như than mà cô ta che giấu dưới lớp da. Tần Nguyễn cười tươi như hoa: “Cô nói xong chưa?” Công Tôn Vi không biết nguy hiểm đang đến gần, cô ta còn gật đầu với vẻ rất đáng yêu. Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn thoáng hiện lên nụ cười, gương mặt của cô đẹp một cách hoàn hảo. Vẻ đẹp của Tần Nguyễn không phải nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng khiến người khác bị thu hút, chỉ cần Tần Nguyễn ở đâu, thì mọi ánh mắt đều sẽ đổ dồn lên người cô. Tần Nguyễn từ từ đứng dậy rồi đứng thẳng người, chiếc cằm nâng lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ và kiêu hãnh.
Khóe môi Tần Nguyễn nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh lùng, cô nhìn chằm chằm vào Công Tôn Vi rồi cười nói: “Tôi hiểu ý của cô, cô muốn nói là mình và Tam gia có gì đó và tôi đừng có không biết điều mà xen vào, tốt nhất hãy để cô làm nhân tình của Tam gia, đúng không?”
Vẻ mặt Công Tôn Vi hơi bối rối, nhưng trong mắt lại tỏa ra sự vui mừng. Công Tôn Vi cố gắng đè nén sự kích động trong lòng, sau đó tỏ vẻ đáng thương nói: “Không phải, tôi không có.” Bởi vì hành động này, mọi người trong phòng đều tập trung nhìn Tần Nguyễn. Tần Nguyễn tủm tóc Công Tôn Vi, rồi nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Cô lấy thân phận gì để dạy tôi?”
Da đầu Công Tôn Vi bị kéo căng, cô ta vô cùng đau đớn.
Công Tôn Vi thở hổn hển nói: “Đau quá, cô thả tôi ra!” “Thả cô?” Thật ra trong lòng cô ta đang nghĩ như vậy.
Cho dù Hoắc Tam gia chỉ còn sống được vài năm nữa, nếu lúc này Công Tôn Vi có thể bám vào nhà họ Hoắc, cuộc sống sau này của cô ta sẽ tốt hơn gấp trăm lần việc thông gia với một gia tộc tầm trung.
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào Công Tôn Vi, cô khẽ gật đầu: “Vậy ý của cô là tôi không xứng làm Tam phu nhân của nhà họ Hoắc, không có khí chất của phu nhân nhà quyền quý đúng không?” “Cô dù sao cũng xuất thân từ tầng lớp thấp kém, tôi có thể dạy cô...” Công Tôn Uyển Nhi còn chưa dứt lời, Tần Nguyễn đã bước tới gần rồi vươn tay túm tóc cô ta. “Ái! Đau quá!” Công Tôn Vi kêu lên đau đớn. Có một chút vui vẻ lóe lên trong mắt Tần Nguyễn.
Cô túm tóc đối phương rồi đập mạnh xuống bàn. Một tiếng bốp vang lên, có thể thấy Tần Nguyễn đánh mạnh đến mức nào. Công Tôn Nghị nghe thấy thế thì hít sâu một hơi, anh ta cảm thấy rằng mình tê buốt. Tần Nguyễn giơ tay vỗ vỗ má Công Tôn Vi rồi cười chế giễu: “Tôi mới chỉ nghe thấy cậu chân ngắn, chứ chưa từng nghe não ngắn bao giờ, hôm nay cô ra đường mà không mang theo não à?” Công Tôn Vi trợn mắt, cô ta không thể tin được Tần Nguyễn lại đánh mình ngay trước mặt Tam gia.
Môi cô ta khẽ run, Công Tôn Vi muốn liếc nhìn vẻ mặt của Tam gia. Toàn thân Tần Nguyễn tỏa ra khí thể ngang ngược và tùy tiện, cô cũng không hề che giấu điều đó. Đúng thật là... đủ thú vị và đủ hoang dã.
Tần Nguyễn không hề tỏ ra yếu đuối, nhưng trông cô lại vô cùng thu hút. Hoắc Vân Tiêu khẽ cau mày khi thấy Công Tôn Vi ra sức vùng vẫy.
Anh liếc nhìn Hoắc Khương đang đứng bên cạnh rồi nói: “Chú đi giúp một tay, đừng để phu nhân bị thương.”
“Vâng, chủ nhân.” Hoắc Khương vội vàng bước tới bên cạnh Tần Nguyễn và Công Tôn Vi. Ông ta dùng hai tay giữ chặt Công Tôn Vi, đề Tần Nguyễn dễ dàng hành động hơn. Ấm trà của Tần Nguyễn đã cạn sạch, cô tiện tay đặt nó lên bàn.
Rượu và nước trà dính đầy lên tóc và người Công Tôn Vi. Lớp trang điểm cần thận trên mặt cô ta cũng đã bị hỏng, chiếc váy trắng dính đầy rượu đỏ và nước trà, trông vô cùng khó coi. Tần Nguyễn không ngại nước dính trên người Công Tôn Vi, cô vươn tay nâng cằm cô ta lên. “Tôi đã nói rồi, đừng xuất hiện trước mặt tôi lần nữa, nếu không e rằng tôi sẽ lỡ tay giết cô đấy. Tôi chưa tính toán món nợ cũ với cô, vậy mà bây giờ cô lại dám có ý đồ với người đàn ông của tôi à, tôi hỏi chút nhé, cô nghĩ mình có mấy cái mạng?”