Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 685: Mẹ được nhờ lộc của con mà khống chế quyền sinh quyền sát của nhà họ hoắc



Trong căn phòng sang trọng với tầm nhìn đẹp nhất trên khán đài chính. 1 Công Tôn Nghị kẹp điếu thuốc lá trong tay, miệng thở ra khói. Anh ta thu hồi 1ánh mắt đang nhìn sàn đấu bên dưới, sau đó nói với Hoắc Vân Tiêu luôn giữ nụ cười nhẹ trên môi ở bên cạnh: “Hòa.” Tam gia cau mày, một tia sáng ôn h2òa tràn ra từ đáy mắt. Anh khẳng định rất chắc chắn: “Anh Nghị, lần này anh thua rồi.”

Công Tôn Nghị ngậm điếu thuốc, liếc xéo Hoắc Tam gia 7rồi khẽ cười nói: “Chẳng phải anh đã nói chưa đến phút cuối thì chuyện gì cũng có thể xảy ra ư, vẫn còn hiệp cuối đấy.” Công Tôn Vi không biết Tần Nguyễn đến đây là vì việc gì, tóm lại chắc chắn không phải là chuyện tốt. Nghe thấy giọng nói của Công Tôn Vi, Tần Nguyễn quay đầu nhìn cô ta. Lúc mới vào phòng Tần Nguyễn không để ý, bây giờ nhìn lại hóa ra là người quen. Tần Nguyễn nhìn Công Tôn Vi bằng ánh mắt thăm dò, cô ta giống hệt cô gái trên bức ảnh. Tần Nguyễn híp mắt, một lần nữa bấm vào bức ảnh trên điện thoại rồi đưa tới trước mặt Công Tôn Vi.

“Người phụ nữ trong ảnh là có đúng không?” Công Tôn Vi vốn đã hơi sợ Tần Nguyễn, bây giờ nhìn bức ảnh bị người ta chụp lén trên điện thoại, cô ta sợ đến mức suýt nữa ngã lăn khỏi ghế. Công Tôn Vi khẩn trương nhìn lướt qua Tần Nguyễn rồi đến chỗ Tam gia đang ngồi bên cạnh. Anh có khuôn mặt vô cùng đẹp trai, toàn thân toát lên khí chất nho nhã, cao quý vô cùng. Mỗi cử động đều có một vẻ quý phái trời sinh khiến người khác càng thêm kính nể. Lúc trước nhìn từ xa nên Công Tôn Vi chưa hề chú ý đến người đàn ông này lại có khí chất hấp dẫn đến vậy. Có lẽ đôi mắt tưởng rất dịu dàng nhưng thực chất lại vô cùng lạnh lùng của Tam gia khiến Công Tôn Vi sinh ra ảo giác. Sâu trong lòng Công Tôn Vi đã nảy sinh một chút toan tính. Tần Nguyễn không thích Công Tôn Vi nhìn Tam gia bằng ánh mắt yêu thương như vậy. Cô hơi nghiêng người chặn tầm mắt của đối phương. Khuôn mặt trắng bệch vì e ngại trước đó của Công Tôn Vi đã hơi phục hồi. Công Tôn Vi cúi đầu, để lộ cái cổ duyên dáng rồi nhẹ giọng nói: “Là tôi, tôi và Tam gia không có gì đâu, Tam thiếu phu nhân, cô đừng hiểu nhầm.” Giọng điệu y hệt như một cô ả trà xanh khiến Tần Nguyễn phải cau mày. Tần Nguyễn gõ ngón tay lên màn hình di động, rồi nghiêng đầu hỏi: “Hiểu nhầm?”
Hoắc Khương đang đứng bên cạnh Tam gia thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, ông ta bước lên rót thêm trà cho chủ nhân của mình.

“Cô tìm ai?”
Hoắc Vân Tiêu cúi đầu, bức ảnh chụp trong bóng tối mờ ảo hiện lên trước mắt anh. Góc chụp rất khéo, tư thế của hai người trong ảnh vô cùng thân mật, trông như thể đang hôn nhau. Bóng tối lóe lên trong mắt Tam gia, cặp lông mày đẹp đẽ khẽ cau lại.

Anh ngước mắt nhìn Tần Nguyễn.
Một giọng nữ nhẹ nhàng quen thuộc vang lên. Hoắc Khương vừa đặt bình trà xuống, ông ta tròn mắt nhìn về phía giọng nói vừa cất lên. Cơ thể của gã vệ sĩ nhà Công Tôn rất cao lớn nên đã chắn hết cửa, khiến người ta khó nhìn ra là ai tới. Trong lúc Hoắc Khương còn đang do dự, Hoắc Tam gia đã vội vàng đứng dậy rời đi. Hành vi kỳ lạ này đã thu hút sự chú ý của Công Tôn Nghị. Vệ sĩ nhà Công Tôn đang đứng chặn cửa nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt không hề thân thiện, gã lạnh lùng hỏi: “Cô là ai?” Tần Nguyễn còn chưa kịp trả lời, vệ sĩ đang đứng trước mặt cô đã bị người ta kéo từ phía sau. Tần Nguyễn bắt gặp một ánh mắt dịu dàng đầy âu yếm. Tần Nguyễn đứng tại chỗ, yên lặng nhìn Tam gia bước tới. Hoắc Vân Tiêu tiến đến gần, vươn tay ra với Tần Nguyễn. Ánh mắt anh lộ vẻ ngạc nhiên, khuôn mặt tươi cười hỏi: “Sao em lại tới đây?” Tần Nguyễn rút bàn tay đang đặt trong túi áo khoác ra, sau đó đặt vào lòng bàn tay Hoắc Vân Tiêu: “Em cũng không định quấy rầy anh, nhưng có một chút việc xảy ra nên phải đến giải quyết.” “Có chuyện gì thế?” Hoắc Vân Tiêu nắm tay Tần Nguyễn dẫn vào phòng. Nhìn thấy Tần Nguyễn, ánh mắt của Công Tôn Nghị sáng lên: “Đây là em dâu à?” Đúng là một người đẹp lạnh lùng, vẻ đẹp của cô gái này không hề có tính công kích nhưng lại khiến người ta nhận ra sự hoang dã ấn sâu trong cô. Một cô gái như vậy mới khơi dậy ham muốn chinh phục của đàn ông.

Hoắc Vân Tiêu đưa Tần Nguyễn đến ngồi vào chỗ của mình, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô. Hoắc Vân Tiêu giới thiệu Công Tôn Nghị với Tần Nguyễn : “Đây là gia chủ của nhà Công Tôn.” Tần Nguyễn hờ hững nhìn đối phương, sau đó chào với vẻ xa cách: “Công Tôn gia chủ.” Công Tôn Nghị cười xấu xa: “Đừng khách sáo như vậy, em cứ gọi anh là anh Ý Bá giống Vân Tiêu đi.”
Giọng nói không hề có một chút tình cảm nào, kèm theo đó là hơi thở khát máu ập đến.

Công Tôn Vi giống như một người vô hình kể từ khi Tần Nguyễn tới đây. Người phụ nữ này thật đáng sợ, cô ta không thể trêu vào được. Rõ ràng cô ta đã cố gắng hết sức để giảm bớt sự tồn tại của mình, nhưng không ngờ vẫn bị nhắc đến. Toàn thân Công Tôn Vi run rẩy, cô ta nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ tội nghiệp: “Anh Nghị... Em, em có làm gì đâu.”
Gia chủ nhà Công Tôn bĩu môi: “Chậc, tôi chỉ nhìn một chút mà đã đứng ra che chở rồi à?” Anh ta thật sự không nhìn ra được bất kỳ ưu điểm nào trên người Tần Nguyễn, đây chỉ là một người phụ nữ đang mang thai mà thôi. Nghe nói Tần Nguyễn có một chút năng lực trong giới Huyền học. Nhưng điều này không đủ để tăng sức nặng cho Tần Nguyễn trong việc nắm giữ quyền sinh quyển sát của nhà họ Hoắc. Tần Nguyễn dường như không nhận thấy thái độ khinh thường và chế giễu của Công Tôn Nghị, cô cũng không để ý đến chủ đề của hai người. Tần Nguyễn lấy điện thoại di động ra, mở bức ảnh mà Tô Tĩnh Thư đã gửi rồi đưa tới trước mặt Hoắc Vân Tiêu.

“Tam gia, cô gái này là ai?”
Đôi mắt đen của Hoắc Vân Tiêu hơi nheo lại, giọng nói dịu dàng nhưng kèm theo cảnh cáo: “Anh Nghị, Nguyễn Nguyễn bây giờ là vợ của tôi, có một số việc không phải một mình tôi quyết định là được, ông nội và ba tôi cũng đã đồng ý rồi.” Công Tôn Nghị dùng đầu ngón tay giữ chặt điếu thuốc, anh ta nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt khó tin, cứ như thể cô là một thứ gì đó rất hiếm vậy.

Ánh mắt của Công Tôn Nghị khiến Hoắc Tam gia bất mãn: “Công Tôn Nghị!”
Hoắc Vân Tiêu lười b7iếng dựa vào ghế, một tay đỡ đầu, mắt liếc sang bên cạnh. Anh nhẹ mỉm cười, giọng nói rất rõ ràng: “Hiệp hai càng coi trọng việc dùng khí thế nghiền2 ép đối phương.” Công Tôn Nghị cắn điếu thuốc, quay đầu nhìn tay võ sĩ mà anh ta đặt cược trên sàn đấu. Sau khi trọng tài quyết định kết quả thắng t0hua, người này đã đứng dậy, nhưng không thể che giấu sự không cam lòng, tức giận và phẫn nộ. Công Tôn Nghị cau mày, đổi giọng nói: “Thẳng thua không quan trọng.” Hoắc Tam gia gật đầu: “Đúng vậy.” Công Tôn Vi ngồi phía sau nói xen vào: “Em thấy bọn họ bây giờ đang ngang ngửa nhau, anh Nghị, Tam gia, hai người đang cá cược à? Phần thưởng là gì thế?” Thật tiếc là hai người đàn ông chẳng hề để ý đến cô ta. Công Tôn Vi đợi một lúc lâu nhưng không thấy ai trả lời, cô ta lúng túng cắn môi. “Cộc cộc.” Có tiếng gõ cửa đột ngột vang lên phía sau lưng.

Công Tôn Nghị cau mày, tỏ vẻ không vui mà liếc nhìn vệ sĩ bên cạnh. Hôm nay là ngày gì vậy, hết người này đến người khác quấy rầy anh ta. Trước đây chưa bao giờ thấy người nào không biết điều và liên tục đến gây rắc rối cho anh ta như thế này. Đón nhận ánh mắt của Công Tôn Nghị, vệ sĩ quay người đi về phía cửa.
Tần Nguyễn khẽ gật đầu, nhưng không hề lên tiếng.

Hai người vốn không quen biết, nếu vừa gặp đã gọi anh, rõ ràng cô phải chịu thiệt thòi rồi. Hoắc Vân Tiêu nắm tay Tần Nguyễn, vẻ mặt dịu dàng giới thiệu với Công Tôn Nghị: “Đây là cô gái nhỏ của tôi, tên cô ấy là Tần Nguyễn . Cô ấy còn nhỏ, khá nhút nhát và không giỏi nói chuyện, sau này nhờ anh Nghị chăm sóc cô ấy nhiều hơn.” Công Tôn Nghị bật cười: “Người của Hoắc Tam gia mà lại bảo tôi chăm sóc nhiều hơn à? Tôi làm sao mà chăm sóc được?” Không phải Công Tôn Nghị không nể mặt, nhưng người phụ nữ của nhà họ Hoắc không phải là người mà anh ta có thể chăm sóc. Đầu ngón tay của Hoắc Vân Tiêu nhẹ nhàng xoa lên mu bàn tay Tần Nguyễn. Anh nhìn vào đôi mắt trầm lặng của Công Tôn Nghị, rồi nói với giọng điệu nghiêm túc và thận trọng: “Sau khi Tần Nguyễn sinh con, cô ấy sẽ có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với các gia tộc lớn, cũng nên có thêm người để ý đến cô ấy.” Ánh mắt bình tĩnh của Công Tôn Nghị hơi rút lui, nụ cười trên mặt cũng bị thu lại.
Hoắc Vân Tiêu đưa tay lên vén những sợi tóc của Tần Nguyễn đang xõa trên vai.

Anh dịu dàng hỏi: “Em không tin anh à?” Tần Nguyễn lắc đầu: “Nếu không tin thì em đã chẳng tới đây.” Nghe hai người đối đáp với nhau, Công Tôn Nghị tò mò nghiêng người nhìn vào điện thoại của Tần Nguyễn. Thật trùng hợp, ngay khi anh ta nhìn lướt qua, màn hình điện thoại đã tối sầm.
Nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, Công Tôn Nghị cũng đã nhìn thấy rõ bức ảnh trên màn hình điện thoại.

Gia chủ nhà Công Tôn đang chuẩn bị xem kịch vui, đôi mắt tươi cười của anh ta bỗng nhiên trở nên hung ác, anh ta lạnh lùng nhìn về phía Công Tôn Vi đang ngồi phía sau. “Là cô làm à?”
Giọng nói uy nghiêm của vệ sĩ của nhà Công Tôn vang lên ở phía sau.

“Tôi tìm Tam gia.”
Công Tôn Vị hơi ngẩng đầu, đôi mắt khẽ chớp chớp trên khuôn mặt ngây thơ: “Tam thiếu phu nhân, mặc dù trước đó cô nhắm vào tôi, nhưng đó chỉ là hiểu nhầm nên tôi không giận đâu. Lần này hiểu nhầm là do tôi, nhưng tại sao cô lại có thể vì chuyện đó mà nghi ngờ Tam gia chứ? Cô là vợ của Tam gia, đáng nhẽ phải tin tưởng và ủng hộ anh ấy vô điều kiện, anh ấy là chồng cô, và cũng là cả bầu trời của cô.”

Những lời nói của Công Tôn Vi khiến Hoắc Tam gia, Tần Nguyễn và Công Tôn Nghị đều cau mày.

Đặc biệt là Tần Nguyễn, vẻ mặt cô đầy ngạc nhiên, hai mắt mở to. Công Tôn Vi chuyển từ loại hình trà xanh sang hoa sen trắng hơi nhanh, khiến Tần Nguyễn không kịp trở tay. Thật ra Tần Nguyễn rất muốn nói với Công Tôn Vi, tôi sẽ không làm gì cô đâu, dù sao là do Tam gia không cẩn thận nên bị kẻ xấu lợi dụng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.