Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 684: Tuy anh ta không phải là người, nhưng tần cảnh sầm đúng là chó thật đấy!



Biết được ý nghĩa của chiếc vòng, Hồ Nhất Ngạn lo lắng từ chối: “Bác trai à, cháu không thể nhận cái này!”

Chưa nóik đến chiếc vòng ngọc này có giá trị hay không, mà chỉ riêng ý nghĩa của nó đã quá quý giá rồi. Anh ta cũng không phải là bcạn gái thực sự của Tần Cảnh Sâm, nhận lấy thì ngại quá. Tần An Quốc cố gắng nhét cho anh ta: “Con bé này, bác cho thì cháua cầm đi, đừng xấu hổ, sau này cháu và Cảnh Sầm sống tốt với nhau là được.”

Sợ Hồ Nhất Ngạn đổi ý, ông tặng đồ xong là đi luôn vào trong phòng khách. Hồ Nhất Ngạn cầm chiếc vòng ngọc trong tay, mặt lộ vẻ luống cuống nhìn Tần Cảnh Sâm. Tân Cảnh Sầm vươn tay ra, nói: “Đưa cho tôi đi.” Ánh mắt ghét bỏ của anh ta có thể so sánh với một chiếc giẻ lau xong rồi vứt, tạo nhìn mày chỉ thấy thêm đau mắt, mày không nên xuất hiện ở trước mặt của tao vậy.

Hồ Nhất Ngạn giơ tay ôm ngực, đau lòng nói: “Bạn bè thể đấy!” Tuy anh ta không phải là con người, nhưng Tân Cảnh Sầm đúng là chó thật đấy!

Tần đại thiết lắc lắc chìa khóa xe trong tay, khóe miệng cong lên mỉm cười: “Tôi thì không ngại đưa cậu đến công ty để xác nhận thêm thân phận hiện tại của cậu đâu.”
Hồ Nhất Ngạn vội vàng đặt chiếc vòng ngọc bọc vải đỏ vào tay Tần Cảnh Sầm giống như ném một củ khoai lang nóng bỏng tay vậy.

Hai người không vào nhà mà đi tới bãi đỗ xe.

Đi chưa được hai bước, Tần đại thiếu quay đầu lạnh nhạt liếc nhìn Hồ Nhất Ngạn.
Người đàn ông bị khóa chặt trên sàn đấu có thân hình cường tráng, trong sắc mặt anh ta có vẻ không cam lòng, chỉ cần thoáng có một chút cơ hội là anh ta sẽ đảo ngược tình thế, tiếp tục xông ra. Chỉ cần người đàn ông tóc dài khóa được đối thủ trong thời gian đủ lâu, thì hoàn toàn có thể kéo dài thời gian khiến đối thủ không thể gượng dậy được, mà đạt được chiến thắng của hiệp đấu này. Tần Nguyễn đặt tay lên lan can, dùng mười ngón tay cào nhẹ lên tấm kính. Máu nóng chảy xuôi trong cơ thể cô dường như đang khuấy động. Sau lưng có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên. Tần Nguyễn nhìn lại và bắt gặp ánh mắt trêu tức của Tô Tĩnh Thư. Ở nơi tàn khốc máu me này, Tô Đại tiểu thư với phong thái cao quý, cử chỉ tao nhã điềm đạm, trên người mang theo khí chất của con nhà thư hương có vẻ không hợp với nơi này. Gương mặt dịu dàng của Tô Tĩnh Thư nở nụ cười, cô ta nhìn lướt qua bụng của Tần Nguyễn. Cô ta nói, giọng chế nhạo: “Hoắc tam phu nhân, bụng đã lớn thế rồi mà còn ra đây chơi à?” Tần Nguyễn nhìn cô ta bằng ánh mắt tĩnh lặng như vực sâu. Tô Tĩnh Thư đi đến bên cạnh Tần Nguyễn , khóe môi cô ta nhếch lên: “Biết Tam gia có người đàn bà khác ở bên ngoài, cô có thấy vui không?”

Cô ta không hề có ý che giấu ác ý trong lời nói của mình, mà nó còn được bộc lộ một cách hào phóng. Cuối cùng Tần Nguyễn cũng lên tiếng: “Anh ấy sẽ không.” Giọng nói lành lạnh êm tai, giống hệt như cô, cho người ta cảm giác lạnh như băng. Tô Tĩnh Thư cau mày, cô ta nghiêng đầu liếc xéo Tần Nguyễn: “Anh cũng gửi cho cô rồi mà còn chưa tin sao?” “Tam gia không phải là người như vậy.” Tần Nguyễn lặp lại lời nói lúc trước.

Cô thu lại tay đặt trên lan can và hỏi với giọng hơi lạnh: “Tam gia ở phòng nào?” Tin tưởng thì tin tưởng, nhưng để tránh lần sau xảy ra trường hợp tương tự, cô cũng nên đi gặp Tam gia. Tô Tĩnh Thư không ngờ rằng, dù đã nhìn thấy tận mắt rồi nhưng Tần Nguyễn vẫn còn có thể tin tưởng Hoắc Tam gia vô điều kiện như thế. Đôi mắt không cam lòng của cô ta nhìn chằm chằm Tần Nguyễn không chớp mắt, cô ta trầm giọng nói: “Đàn ông hầu như không có ai là không ăn vụng, rốt cuộc là cái gì khiến cho cô có lòng tin rằng Tam gia sẽ không tìm những người phụ nữ khác sau lưng cô?”
Võ đài quyền Anh ngầm.

Tần Nguyễn bị chặn ở cửa ra vào, lúc đó cô mới biết nơi này có hệ thống hội viên, không phải hội viên không vào được. Ngay khi cô chuẩn bị liên hệ với Tam gia, thì một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong mắt cô. Bối Cận Châu chậm rãi đi tới, anh ta khẽ khom người với Tần Nguyễn, cung kính nói: “Hoắc tam phu nhân, tiểu thư nhà tôi mời ngài đi vào.” Vẻ mặt Tần Nguyễn lạnh lùng xa cách mà nhìn người này từ trên xuống dưới: “Bức ảnh vừa rồi là do Tô Tĩnh Thư gửi cho tôi?” Giọng điệu chắc chắn. Bối Cận Châu đứng tại chỗ không lên tiếng, lẳng lặng nhìn cô. Im lặng là ngầm thừa nhận, Tần Nguyễn đã hiểu. Cô cười lạnh: “Xem ra Tô Đại tiểu thư có cuộc sống rất nhàn nhã.” Trong giọng nói có chút lạnh lùng chế giễu.

Bối Cận Châu bước sang một bên, làm động tác mời: “Tạm thiếu phu nhân, mời.”
Tần Nguyễn hừ nhẹ một tiếng rồi bình tĩnh bước vào võ đài quyền Anh. Bọn họ vào thang máy đi lên tầng hai. Cửa thang máy vừa mở ra, những tiếng gầm rú phấn khích và tiếng la hét tràn ngập bên tai. Tần Nguyễn bước ra khỏi thang máy, đi về phía lan can kính của hành lang phía trước. Chỗ cô đang đứng có thể nhìn thấy rõ sàn đấu bên dưới. Dưới sàn đấu đã phân thắng bại, đám đông khán giả hò hét dữ dội xen lẫn cả tiếng chửi bới khó nghe. Ánh mắt hờ hững và lạnh lùng của Tần Nguyễn quét về phía sàn đấu.

Người đàn ông mặc quần đùi đen bị đối thủ là người đàn ông tóc dài dùng cả tay lẫn chân kẹp chặt nằm trên mặt đất. Người đàn ông tóc dài dùng hai chân kẹp chặt đối thủ, hình thành nên tư thế áp chế từ bên cạnh, hoàn toàn không chế đối thủ, và sau đó bố trí kỹ thuật siết cổ.

Phương pháp này có thể dễ dàng làm đối thủ kiệt sức và khiến anh ta khó trở lại thể tấn công ban đầu.
Tần Nguyễn thản nhiên kéo áo khoác trên người mình. Ánh mắt cô trở nên lạnh lẽo, giọng nói lại bình tĩnh không bị lay động: “Tô Tĩnh Thư, ở trong mắt cô, Tam gia là loại người gì?” Tô Tĩnh Thư nói: “Người thừa kế nhà họ Hoắc, người dẫn đầu thế hệ con cháu quý tộc mới ở thủ đô.” Tần Nguyễn lắc đầu: “Sai.”

Tô Tĩnh Thư nhíu mày: “Cô có ý gì?”

Tần Nguyễn chậm rãi nói: “Chỉ số thông minh của Tam gia rất cao, cũng rất có nguyên tắc, anh ấy luôn luôn biết mình muốn cái gì, cũng có thể đưa ra phân tích khách quan tỉnh táo hậu quả nghiêm trọng của việc không chung thủy trong hôn nhân. Chỉ cần cuộc hôn nhân của tôi và Tam gia không tan vỡ, anh ấy sẽ vĩnh viễn không phản bội. Và tôi cũng tin tưởng rằng trước khi gặp tôi, Tam gia cũng đã gặp được rất nhiều cám dỗ. Nếu lúc trước anh ấy có thể giữ mình trong sạch, thì tin chắc sau khi chúng tôi kết hôn cũng có thể giống như lúc trước.”

Mặc dù Tô Tĩnh Thư hiểu hết những gì Tần Nguyễn nói, nhưng cô ta vẫn không hiểu sự tự tin của Tần Nguyễn đến từ đâu. Cô ta lắc đầu phủ nhận: “Lời nói của cô thật phi logic. Bản tính của đàn ông là như thế, bọn họ sẽ không bao giờ chỉ dừng lại ở một người phụ nữ. Sẽ luôn có ngày bọn họ đi ăn vụng.” Tô Tĩnh Thư đang cố gắng hết sức truyền lại những gì cô ta biết cho Tần Nguyễn. Tần Nguyễn nhìn Tô Tĩnh Thư và thấy được sự hoài nghi trong mắt cô ta.

Cô nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng dịu hơn hẳn: “Những người cô đang nói đến là những người đàn ông có chỉ số thông minh thấp và có bản tính ích kỷ. Họ sẽ tìm kiếm cái tôi trong hôn nhân, và cảm thấy chà đạp lên tình cảm của nửa kia sẽ mang lại cho họ sự tôn nghiêm và những loại khoái cảm khác. Người đàn ông như vậy vừa ghê tởm lại vô dụng, sao có thể đánh đồng bọn họ với Tam gia được.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.