Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 683: Tam gia là người cuông vợ, đừng cho anh ta cơ hội được khoe khoang



Nghe thấy là việc liên quan đến Tần Nguyễn, Hoắc Vân Tiêu nhìn lại Công Tôn Vi.

Tu dưỡng tốt đẹp khiến đôi môi mỏng của anh chỉ hơi ckong lên. Anh nói với Công Tôn Vi bằng một giọng rất bình tĩnh: “Vậy thì cô nên đi xin lỗi vợ tôi.” Không có nụ cười nào bên trong đôi mắt sâcu thẳm như muốn cắn nuốt linh hồn của người khác của Hoắc Tam gia. Công Tôn Vi lại bị nụ cười chói lọi trên khuôn mặt của người đàn ông trướac mặt thu hút, cô ta vô thức nhấc chân bước về phía anh. Cô ta bị quyến rũ bởi khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Hoắc Tam gia, bên dưới ánh đèn mờ ảo trong căn phòng phác họa ra nét đẹp và khí chất cao quý, tao nhã. Một người đàn ông như vậy, cho dù thật sự không còn sống được lâu nữa thì anh vẫn có một sức hút chết người đối với phụ nữ. Khi con gái cưng đã đi rồi, Tần An Quốc cũng không cho Tần Cảnh Sầm sắc mặt tốt.

“Thôi đi đi, đi hết đi, chẳng đứa nào muốn ở bên cạnh lão già sắp xuống lỗ như ba cả, chỉ biết bận bịu thôi. Đợi ngày nào đó ba không còn trên cõi đời này nữa, đến lúc ấy mấy đứa có muốn cũng chẳng còn ai đâu.
“Được rồi để nói sau đi, anh cả, em đi thật đấy.”

Tần Nguyễn còn không nghĩ xa được như vậy, hiện tại trong đầu cô toàn là hình ảnh thân mật của Tam gia cùng một người phụ nữ xa lạ. Trong tin nhắn gửi cho cô, ngoài ảnh ra còn đính kèm cả địa chỉ.
Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, mở tin nhắn.

Một bức ảnh chụp dưới ánh đèn tối, phản chiếu rõ ràng vào trong mắt cô. Trong đôi mắt xinh đẹp của Tần Nguyễn hiện lên một chút kinh ngạc, ngay sau đó, cơn bão dữ dội tràn ra khỏi mắt cô.
Nhưng đôi mắt lên án kia của cô ta vẫn còn đang lưu luyến mà nhìn Hoắc Tam gia.

Nhà họ Tần. Tần Nguyễn đang nói chuyện với Tân An Quốc thì điện thoại di động ở trong túi đổ chuông, là tiếng chuông báo có tin nhắn.
Chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra mà đã bênh cho người phụ nữ có xuất thân không tốt, từ vũng bùn bò ra muốn trèo lên cành cao kia rồi. Cơn ghen tị trong lòng Công Tôn Vi dâng lên, cô ta cao giọng: “Em không hề ạ, là cô ta chủ động khiêu khích em mà!” Hoắc Vân Tiêu nhíu chặt mày, lấy từ trong túi quần ra một chiếc khăn, rồi dùng động tác tao nhã che mũi và miệng mình lại.

Anh nhìn chằm chằm vào Công Tôn Vi, trong mắt tràn ngập sự chán ghét và bất mãn sâu sắc.
Tần Nguyễn không nói lời nào, hai mắt ươn ướt.

Người nhà mới là người thân thiết nhất với cô, có thể cưng chiều, chăm sóc và yêu thương cô đến không có điểm mấu chốt nào. Tam gia cũng thế, Tần Nguyễn không tin anh sẽ có mối quan hệ mập mờ với những người phụ nữ khác.
Nói thế nào thì Công Tôn Vi cũng xuất thân là con cháu chi thứ của nhà Công Tôn, địa vị tuy không cao quý bằng con cháu dòng chính, thì anh ta cũng nên để lại cho cô ta chút thể diện.

Nhưng anh ta vẫn thấy buồn cười quá. Mọi người đều nói Hoắc Tam gia là người khiêm tốn nho nhã, biết tiến lùi, có phong thái của một bậc quân tử. Nhưng có ai ngờ được rằng thực chất trong xương anh là người xấu bụng, bản tính lạnh nhạt, còn rất ác miệng, cũng không phải là loại người lương thiện gì. Công Tôn Nghị đứng dậy, kéo Công Tôn Vi ngồi xuống bên cạnh mình. “Thôi được rồi, em không có việc gì thì đừng trêu chọc anh ta làm gì, anh ta là người cuồng vợ đấy, đừng cho anh ta cơ hội khoe khoang.” Anh ta không biết chuyện khúc mắc giữ Công Tôn Vi và Tần Nguyễn. Nhưng Công Tôn Vi vẫn còn có tác dụng với nhà Công Tôn nên không thể để cô ta đắc tội với Hoắc Tam gia được. Dù cho không cam lòng hay không muốn đến đâu, thì Công Tôn Vi vẫn phải ngoan ngoãn ngồi xuống.
Sắc mặt cô rất khó coi, lông mày cau lại, toàn thân bùng lên lửa giận không thể kiềm chế được.

Tần An Quốc nhận thấy có điều gì đó không bình thường, ông hỏi: “Con gái, có chuyện gì vậy?” “Không có gì ạ.” Tần Nguyễn tắt màn hình điện thoại, quay đầy cười nói với ông: “Ba, con sợ tối nay không thể ăn cơm cùng ba rồi.” Tần An Quốc cũng không quan tâm đến chuyện ăn cơm, ông không yên lòng về Tần Nguyễn: “Thật sự không có chuyện gì à?” Tần Nguyễn lắc đầu: “Không có chuyện gì lớn đâu ạ, chỉ là hiện tại con phải về thôi.” Hình ảnh trên màn hình điện thoại vừa rồi cứ hiện đi hiện lại trong đầu cô. Tam gia đang ngồi trong một căn phòng ánh đèn hơi tối, và có một người phụ nữ cúi xuống bên cạnh anh, trong hai người rất thân mật. Từ góc quay cận cảnh, thì họ đang hôn nhau. Tuy không thể nói là Tần Nguyễn thấy ghen. Nhưng hiện giờ cô có cảm giác toàn thân ngột ngạt, vô cùng khó chịu. Tần Cảnh Sầm và Hồ Nhất Ngạn vừa xuống nhà thì nghe thấy Tần Nguyễn nói muốn đi. Tần đại thiếu tỏ ra mất hứng: “Cần đi vội như vậy cơ à? Em vừa mới đến được bao lâu đâu.”
Cô chỉ muốn đi qua đó để tìm hiểu thực hư ngay bây giờ. Nhìn ra cô đang sốt ruột, Tân Cảnh Sầm không lên tiếng nữa.

Tần Nguyễn quay người ôm lấy ông Tân An Quốc đã đứng lên. Cô nói, giọng áy náy: “Ba ơi, lần sau con lại đến thăm ba.” Tần An Quốc nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô: “Nghe lời anh cả của con, đừng chạy tới chạy lui nữa.”
Tần đại thiếu đứng trước mặt Tần Nguyễn, anh nhíu mày: “Công ty còn có việc, anh cũng đi đây.” Tần Nguyễn cười: “Anh còn nói em nữa, chẳng phải anh cũng thế à.”

“Có thể giống nhau được à?” Tần Cảnh Sầm rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào bụng của Tần Nguyễn, trên mặt lộ vẻ lo lắng: “Thời gian này em đừng đi lại nhiều, chờ sinh con xong muốn về nhà ở bạo lâu cũng được, chứ cứ chạy đi chạy lại như thế này cơ thể em không chịu nổi đâu.”
Chẳng lẽ Hoắc Tam gia bị con ả kia mê hoặc rồi, cô ta còn chưa nói đã có chuyện gì xảy ra mà người này đã bênh vực trước.

Công Tôn Nghị ở bên cạnh nghe thể thì không thể nhịn được mà bật cười thành tiếng. Anh ta giơ nắm tay chống lên môi, cố nén nụ cười trong cổ họng.
“Miệng cô nặng mùi quá, mời cách xa tôi ra một chút.” T “...” Mặt của Công Tôn Vi lập tức đỏ bừng. Sau đó chuyển từ đỏ sang xanh, rồi lại biến thành trắng, trông rất đặc sắc. Nếu là một người đàn ông khác biết thương hoa tiếc ngọc, nhìn thấy Công Tôn Vi bị xấu hổ như vậy thì đã sớm bỏ qua chủ đề này rồi.

Nhưng Hoắc Tam gia lại không dừng lại ở đó. Anh cau mày, ánh mắt tỏ vẻ không vui, anh dùng chất giọng từ tính mà trầm thấp, nói: “Vị tiểu thư này, sau này xin đừng nói xấu vợ tôi ở trước mặt tôi, cô ấy đang mang thai nên tính tình không được tốt lắm, mà tôi còn xấu tính hơn cả cô ấy đấy.” Công Tôn Vi hơi mím môi, cô ta im lặng, chỉ muốn chết quách đi cho xong.
Nói chung là trong lòng Tần An Quốc vẫn oán trách, ông có cả con trai lẫn con gái, nhưng lại không được hưởng hạnh phúc gia đình. Tần Cảnh Sầm nghe cũng không chịu nổi: “Ba à. Công ty thật sự có việc gấp cần phải xử lý, buổi tối con sẽ đưa A Yến đến ăn cơm với ba nhé?” “Ai phần cơm cho mà ăn, đừng quấy rầy ba xem phim.” Mặt mũi Tân An Quốc tràn đầy oán giận, nhưng phiền muộn toàn thân lại tiêu tán đi rất nhiều.

Ông đi vào trong phòng, lúc đi ngang qua Hồ Nhất Ngạn thì bảo: “Cháu gái ngoan, có thời gian cứ tới nhà chơi nhé, thích gì cứ bảo Cảnh Sầm mua cho cháu nhé.”
Tần Nguyễn ngẩng đầu, đôi mắt lạnh như băng điểm xuyết nụ cười nhàn nhạt, cô lên tiếng trêu anh trai: “Không phải là còn có anh và chị dâu ở nhà cùng ba à, em đi trước nhé.”

Cô cầm túi xách trên ghế sô pha lên rồi hất nhẹ cằm với Lâm Hạo đang đứng ở phía sau: “Anh đi lấy xe đi, tôi ra ngay.” Lâm Hạo gật đầu, bước nhanh rời đi. Tân Cảnh Sầm và Hồ Nhất Ngạn lần lượt đi xuống lầu.
“Cảm... cảm ơn bác.”

Bọn họ vừa mới gặp mặt nhau mà ông ấy đã bảo con trai mua đồ cho bạn gái rồi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.