Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 682: Có người dám chơi xấu nguyễn nguyễn ở trước mặt tam gia



Sàn đấu lại rơi vào cảnh giao tranh ác liệt, khán giả phía dưới hò hét, ồn ào.

Ở bên trái của phòng quan sát chín1h trên tầng hai có một căn phòng có tầm nhìn hơi kém hơn. Tô Tĩnh Thư đang ngồi trước cửa sổ và đã sớm chú ý tới bóng dá2ng của Hoắc Vân Tiêu.

Hôm nay cũng vì rảnh rỗi nên cô ta đến đây vui vẻ một chút, nhìn xem có võ sĩ quyền Anh nà7o mới hay không, không ngờ lại gặp người quen. Đại tiểu thư nhà họ Tô dùng một tay chống cằm, tay còn lại dùng ngón tay 7cầm ly rượu đỏ khẽ lắc nhẹ. Đôi mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào Hoắc Tam gia, không nhúc nhích. Người đàn ông trong mắt2 cô ta giống như vầng trăng sáng trên bầu trời, khiến người ta không thể rời mắt. Hoắc Tam gia cúi đầu chỉnh lại ống tay áo, anh cũng không nể mặt mà nói thẳng: “Dù sao cũng đã tới rồi, anh Nghị còn nói lời thừa này làm gì.”

Tiếng anh Nghị này khiến Công Tôn Nghị cảm thấy toàn thân thoải mái. Anh ta điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình, khẽ thở dài: “Chậc... Cái miệng này của anh đúng là lợi hại.” Ánh mắt Hoắc Vân Tiêu rất sáng, anh hỏi Công Tôn Nghị: “Có cho mượn tạm được không? Chiều hôm nay ám vệ nhà họ Hoắc sẽ lên đường đến nước Fuluo.” Công Tôn Nghị lắc đầu: “Tôi đã nói rồi, chỉ cần anh chọn đúng người, thắng được trận quyền Anh này thì tôi sẽ lập tức sắp xếp người đi theo anh.”

Hoắc Vân Tiêu mím môi không nói gì, ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía Công Tôn Nghị.
Nghe thấy như vậy, nếp nhăn giữa lông mày của Công Tôn Nghị hằn sâu hơn. “Hôm qua vừa có tuyết rơi, thời tiết bỗng nhiên hạ nhiệt độ, anh đi ra ngoài mà không có ai ngăn cản?”

Nghĩ đến chuyện trước khi anh ra ngoài, cái miệng nhỏ nhắn của Tần Nguyễn dầu lên có thể treo được cả một can dầu, ánh mắt của Tam gia trở nên dịu dàng: “Có vợ của tôi ngăn cản.” “Xem ra cô ta cũng không phải là không được cái tích sự gì nhỉ.” Công Tôn Nghị nhướng mày, trên khuôn mặt điển trai bỗng nhiên xuất hiện vẻ khinh thường. Lời nói ghét bỏ của anh ta rơi vào trong tai Tam gia khiến anh bất mãn: “Cô ấy rất tốt, rất ngoan, hôm nay lúc tôi đi ra ngoài còn làm ầm ĩvới tôi đấy.”

Công Tôn Nghị không muốn tranh luận với Hoắc Vân Tiêu, anh ta cười tủm tỉm rồi chuyển chủ đề sang chuyện chính: “Hôm nay anh cần gì phải chạy đến đây, nếu biết sức khỏe anh vẫn chưa tốt, tôi đã không mời anh tới rồi.”
Anh được bao quanh bởi thứ ánh0 sáng dịu nhẹ sạch sẽ, anh trầm tĩnh và hờ hững với mọi thứ bên ngoài.

Bối Cận Châu đứng phía sau Tô Tĩnh Thư, đi lên trước thấp giọng hỏi: “Tiểu thư, cô có muốn đi chào hỏi không?”

“Đi làm sao? Khiến cho người ta khó chịu à?” Đại tiểu thư nhà họ Tô vô cùng tự biết rõ bản thân mình.
Mặc dù anh không nói gì nhưng lại có thể khiến người ta hiểu được ý của anh, chuyện mượn người lần này là bắt buộc.

Công Tôn Nghị thôi cười, anh ta quay trở lại kiểu nói năng nghiêm túc thận trọng. Anh ta thở dài, khó khăn nói: “Vân Tiêu à, bao nhiêu năm qua nhà Công Tôn rất neo người, những người lớn trong nhà cũng không còn nhiều, gia tộc chúng tôi không tranh quyền thế nên cuộc sống khá yên bình.”

Sắc mặt của Hoắc Vân Tiêu hơi khó coi, có chút quá ốm yếu. Anh nắn vuốt đầu ngón tay của mình, cụp mắt xuống và chậm rãi lên tiếng: “Chỉ có dòng họ Công Tôn nghiên cứu cổ độc qua nhiều đời.” Công Tôn Nghị tự giễu: “Những ai mà biết người chơi cổ sẽ gây họa cho con cháu chứ, người thế hệ trước của nhà Công Tôn liên tiếp qua đời, cùng chuyện thiếu còn thiếu cháu là minh chứng tốt nhất. Hiện tại, thế hệ trẻ của nhà Công Tôn rất ít đụng đến cổ độc, nước Fuluo lại là sự tổ của món này, anh để đám tôm tép như bọn tôi chơi cứng đối cứng với cá mập khổng lồ, không phải là đang để chúng tôi đi tìm chết à?”
Anh ta ngồi thẳng dậy, gương mặt góc cạnh hơi thay đổi, trầm giọng nói: “Vân Tiêu, bọn họ đều do gia tộc Công Tôn tiêu tốn rất nhiều tiền bạc và tâm sức mới bồi dưỡng ra được, rất có giá trị.” Nụ cười trên môi Hoắc Vân Tiêu càng sâu: “Tôi chỉ cần ba người, nhà họ Hoắc sẽ trả cho bọn họ 100 triệu tiền thuế.”

Đáy mắt Công Tôn Nghị lơ đãng lộ ra ánh sáng: “Một trăm triệu có phải ít một chút?” Tam gia nhàn nhạt nói: “Đô la.”

“Chốt luôn!”

Công Tôn Nghị lập tức cười tươi như hoa, hai mắt cũng cong cong. Sau khi đã xác định nhà Công Tôn sẽ phải người đến nước Fuluo với ám vệ nhà họ Hoắc, Hoắc Vân Tiêu cảm thấy nhẹ nhõm một chút, vẻ mặt cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Để bồi dưỡng được một cổ sư, nhà Công Tôn phải tiêu tốn không dưới 100 triệu.

Ngay sau đó, giọng của Công Tôn Nghị đột nhiên thay đổi: “Tôi sẽ để bọn họ chuẩn bị trước, nhưng trận đấu này vẫn phải tiếp tục, đã mấy năm rồi tôi và anh không gặp nhau đấy.” Hoắc Vân Tiêu ngấn ra: “Lâu vậy rồi cơ à?” Công Tôn Nghị nhấc ấm trà trên bàn lên, rót vào trong cái chén trên tay Tam gia: “Cũng khoảng ba, bốn năm rồi, kể từ khi anh tiếp quản công việc của nhà họ Hoắc. Muốn gặp được anh thì phải chờ lịch hẹn đến năm sau đấy.” Hoắc Vân Tiêu bật cười lắc đầu: “Làm gì đến mức ấy.”

Bên dưới khán đài lại vang lên tiếng hổ rầm trời.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.