Tần Nguyễn cau mày trầm tư, cô lập tức lắc đầu: “Quên đi, em chỉ cảm thấy hìnah như mình đã nhìn thấy gương mặt của chị ấy ở đâu đó rồi thôi.”
Cô rất ít khi chú ý mấy ngôi sao của giới giải trí, chỉ có chút ấn tượng với ảnh để ảnh hậu, những ngôi sao đã thành danh mà thôi. Nhưng bà chị dâu này của cô không giống với ai trong số những người kia. Hồ Nhất Ngạn khẩn trương lên tiếng: “Em Ng...” Anh ta chuẩn bị gọi em Nguyễn thì phát giác ra mình nói hớ nên vội vàng ngậm miệng. Tần đại thiếu nói tiếp: “A Yến, đây là em gái anh, tên là Tần Nguyễn, em cứ gọi em ấy là Nguyễn Nguyễn.” Hồ Nhất Ngạn ngẩng đầu cười thẹn thùng, anh ta không dám nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh và hơi đáng sợ của Tần Nguyễn. Anh ta hạ thấp giọng, nói: “Nguyễn Nguyễn cũng cảm thấy nhìn chị quen mắt à? Lúc trước cũng có nhiều người hỏi chị có phải là ngôi sao nào đó không.” Tần Cảnh Sầm vỗ nhẹ tay anh ta trấn an, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt minh mẫn và có phần ép buộc của Tân An Quốc, anh thong dong cười, nói: “A Yến vẫn chưa chuẩn bị xong ạ, chuyện đính hôn sẽ bàn sau.”
Ông Tần xụ mặt, khuôn mặt sáng láng trầm xuống, lộ ra vẻ mệt mỏi và buồn bã: “Con cũng trưởng thành rồi, sớm ổn định cuộc sống gia đình thì ba mới có thể yên tâm. Nhờ một ngày ba không còn nữa, ba làm sao có mặt mũi đi gặp mẹ của các con...”
Cha đang lấy người mẹ đã qua đời ra để uy hiếp anh hả. Tần đại thiểu cắn răng nói: “Chậm nhất là sang năm, cũng nên cho bọn con thời gian quá độ chứ phải không.” Khán đài ở bên dưới hò hét ầm ĩ đầy phấn khích.
Người đàn ông mặc quần đùi màu đen trên sàn đấu dùng nắm đấm như sắt của mình đâm thẳng vào nửa bên mặt dữ tợn của đối thủ. Ngay khi cú đấm được tung ra, người xem ngồi dưới khán đài phút chốc hộ ầm lên. Đối thủ của người đàn ông mặc quần đùi đen là một người đàn ông đeo dây buộc đầu màu xanh lam và có mái tóc hơi dài.
Máu đỏ tươi trào ra từ miệng anh ta, trong đó xen lẫn cả mấy chiếc răng dính máu. Sợ anh ta đổi ý, Tần An Quốc ngồi thẳng lên: “Thế thì sang năm đi, đến lúc đó con cũng đừng từ chối đấy.” Tân Cảnh Sầm bình tĩnh gật đầu: “Con biết rồi.”
Nhưng Hồ Nhất Ngạn lại không bình tĩnh nổi. Anh ta chưa từng nghĩ đến việc sẽ kết hôn với bạn thân. Anh ta đứng dậy, ba người nhà họ Tần đều ngẩng đầu nhìn về phía Hồ Nhất Ngạn. Vẻ mặt của Hồ Nhất Ngạn không quá tự nhiên, môi mím chặt, và dường như trên gương mặt của anh ta có nỗi ưu sầu không thể nào tan ra được. Hàng lông mày sắc nét của Tần Cảnh Sầm hơi trầm xuống, anh ta cũng đứng dậy nắm lấy tay Hồ Nhất Ngạn rồi nói với ông Tần và Tần Nguyễn: “Đây là lần đầu tiên A Yến đến nhà chúng ta nên chắc chưa quen lắm, con dân cô ấy về phòng nghỉ ngơi một lúc.”
Ông Tần phất tay: “Ừ đi đi...” “Thì ra là vậy.”
Đôi mắt thâm thúy của Tần Nguyễn vẫn đang ngắm nghía khuôn mặt của Hồ Nhất Ngạn. Bà chị dâu mới này có đôi lông mày mảnh mai, đôi mắt quyến rũ làm xiêu lòng không biết bao nhiêu chàng trai. Bên trong khí chất quyến rũ ấy lại toát ra thứ khí chất tỏa sáng như ánh mặt trời. Hai loại khí chất dung hợp sẽ làm cho đàn ông có ham muốn chinh phục. Cô càng nhìn gương mặt này càng cảm thấy quen thuộc, nhưng cụ thể là gặp ở đâu thì lại không nói ra được. Ông Tần cũng càng nhìn cô con dâu cả này càng cảm thấy hài lòng, ông cười tủm tỉm, hỏi: “Cảnh Sầm à, con cũng đưa bạn gái về rồi, thế hai đứa định lúc nào đính hôn?” Hồ Nhất Ngạn lại giật nảy mình, suýt nữa thì nhảy khỏi ghế sô pha còn chưa kịp ngồi nóng mông.
Kết hôn... chơi lớn như thế cơ à? Nhắc đến hai đứa con trai, Tân An Quốc tỏ vẻ ghét bỏ: “Hai cái thằng nhóc thối đấy, chẳng đứa nào làm cho ba bớt lo cả!” Tần Nguyễn hơi nhướng mày: “Chuyện cưới xin của anh cả coi như đã giải quyết xong, mà dạo gần đây không phải anh hai cũng rất ngoan sao ạ.” Ông Tần thu lại nụ cười, mặt mày hiện lên một chút uy nghiêm: “Vừa rồi thái độ của anh cả con qua loa như vậy, đừng nói là con không nhìn ra nhé? Thằng nhóc này còn tinh ranh hơn cả hồ ly, chẳng biết trong đầu nó đang tính toán cái gì đâu. Ba thấy chắc nó lại tìm cô gái này ở chỗ nào đến để đối phó với ba đấy.” Tần Nguyễn lại không cảm thấy như vậy, vừa rồi cô nhìn thấy anh cả và Hồ Yến nắm chặt tay nhau. Từ lời nói đến cử chỉ đều không hề có cảm giác không hài hòa.
Chỉ có một chỗ bất thường, đó là trên người Hồ Yển có yêu khí, tuy rất nhạt nhưng lại rõ ràng tồn tại.
Tần Nguyễn lên tiếng khuyên: “Ba à, lần này anh cả chủ động đưa bạn gái về thì hẳn là anh ấy rất thích chị kia, ba đừng suy nghĩ nhiều.” “Dự tính ngày sinh là tháng hai năm sau phải không?”
“Đúng ạ.”
Tần An Quốc đưa tay sờ bụng cô, ông khẽ thở dài: “Các cháu mau ra ngoài nhé, nhìn mấy lão già kia khoe cháu trai cháu gái mà ông khó chịu lắm rồi.” Tần Nguyễn cười: “Ba, ba yên tâm đi, sau khi anh cả và anh hai lấy vợ, chắc chắn sẽ sinh một đống cháu chạy quanh ba.” Mối quan hệ của hai người họ nhìn như không thân thiện, nhưng cũng coi như là bạn tốt.
Khóe môi gợi cảm của Hoắc Vân Tiêu cong lên rất nhẹ, trên khuôn mặt tuấn tú xuất hiện một nụ cười đầy cưng chiều.
Anh gật đầu với Công Tôn Nghị đang có vẻ mặt tò mò. “Chậc chậc...” Công Tôn nghị lập tức mất hứng thú, quay đầu tiếp tục xem dưới sàn đấu. Trên đó có hai người cởi trần khoe thân hình cùng cơ bắp cường tráng đang thi đấu. Họ không có bất kỳ vũ khí nào trong tay, mà chiến đấu bằng sức mạnh bản thân. Tần An Quốc lắc đầu không nói gì. Có đôi khi ông ấy cảm thấy nghi ngờ, rằng con trai cả của mình sẽ thực sự gặp được người mà nó thích à. Bao nhiêu năm qua ông chưa từng thấy bên cạnh nó có cô gái nào. Tần An Quốc dựa lưng vào thành ghế sô pha, ông chuyển chủ đề sang Tần Muội: “Dạo này anh hai con không đi gây chuyện lung tung, nhưng ai mà biết được lúc nào nó sẽ lại chứng nào tật đấy chứ.” Tần Nguyễn trấn an: “Tính anh hai như thế, nhưng chẳng phải là bao nhiêu năm qua anh ấy không gây ra họa lớn gì sao ạ. Đâu có giống một số con cháu nhà giàu đụng vào những thứ không nên đụng, cuối cùng hại cả bản thân mình.”
“Nó dám!” Tần An Quốc hừ lạnh: “Thằng oắt đó thích chơi bời thì cũng thôi, nhưng nếu dám học theo mấy cái thứ không tốt kia, ba đánh gãy chân nó!”
“Vâng vâng vâng, dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của ba, anh hai biết chừng mực lắm ạ.” Tần Nguyễn không ngừng khen ngợi cha bằng những lời có cánh. Đừng nhìn Tần An Quốc tỏ vẻ ghét bỏ hai đứa con trai, nhưng thực ra ông ấy rất tự hào về chúng đấy. Những đứa trẻ có xuất thân tốt như gia đình bọn họ, nếu nuôi không cẩn thận sẽ bị đi nhầm đường, có muốn cứu lại cũng khó. Tần Cảnh Sầm và Tân Muội từ nhỏ đã rất hiểu chuyện. Có thể nói là tuy mắc rất nhiều sai lầm nhỏ, nhưng không có sai lầm lớn, Tần An Quốc làm sao lại không hài lòng cho được. Nhưng mấy đứa này rất dễ đắc ý nên ông ít khi khen, tránh cho hai anh em chúng vì đắc ý mà không giữ được thái độ đúng mực.
Trong một võ đài quyền Anh ngầm nào đó ở thủ đô. Ở phòng khán đài chính trên tầng hai, có hai người đàn ông ăn mặc đẹp đẽ, vô cùng kiêu ngạo và quý phái đang ngồi trước cửa sổ sát đất. Có hơn chục vệ sĩ đứng sau lưng họ, điều đó cho thấy thân phận của họ cực kỳ cao quý. Hoắc Vân Tiêu cúp máy kết thúc cuộc gọi với Tần Nguyễn, người đàn ông bên cạnh liếc mắt một cái đầy ẩn ý. Dù người này đang ngồi nhưng vẫn có thể nhìn ra được anh ta cao khoảng 1 mét 8, dáng người vạm vỡ, đẹp trai, tóc cắt ngắn, các đường nét góc cạnh rắn rỏi và có vẻ ngoài nam tính. “Tam gia, vị kia trong nhà anh dính anh quá nhỉ, sao không đưa cô ấy đến đây?” Hoắc Vân Tiêu đặt điện thoại lên bàn, nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía người đàn ông tên Công Tôn Nghị ngồi ở bên cạnh. Người này là người cầm quyền trẻ tuổi nhất của gia tộc Công Tôn, tính ra còn lớn hơn Tam gia vài tuổi. Bắt gặp ánh mắt của Công Tôn Nghị, khóe môi Hoắc Vân Tiêu chậm rãi nhếch lên. Trong ánh sáng mờ ảo của võ đài quyền Anh ngầm, khuôn mặt tuấn tú nhẹ nhàng của anh tràn đầy vẻ cưng chiều. Tam gia đặt tay lên phần tay vịn của ghế và nhẹ nhàng gõ, anh nhẹ giọng nói: “Cô ấy vẫn còn là một cô bé, không thích hợp đưa đến những nơi như thế này.” Công Tôn Nghị cũng không sợ Tam gia, anh ta khẽ xì một tiếng: “Có mỗi anh nghĩ như thế, đi hỏi mấy người ở thủ đô này có ai không biết xuất thân của Hoắc Tam thiếu phu nhân? Võ đài quyền Anh ngầm ở khu tây toàn là loại chém giết hung tàn, vừa máu me lại tàn khốc. Võ đài quyền Anh này của tôi là nơi chính quy, tôi nghĩ người đã trải qua những trận đấu khốc liệt như Hoắc Tam phu nhân mà tới, chắc sẽ chướng mắt cái ngôi miếu nhỏ này của tôi ấy chứ.” Ánh mắt Hoắc Vân Tiêu thoáng u ám, giọng nói của anh vẫn bình tĩnh như cũ: “Chỉ là phóng đại mà thôi, Nguyễn Nguyễn rất ngoan.”
Công Tôn Nghị không quá tin tưởng: “Thật à?” Đám con cháu cũng thế hệ trong các gia tộc lớn ở thủ đô đều sợ Hoắc Tam gia, chỉ có anh ta là không sợ. Khán giả ở bên dưới nhìn thấy cảnh này thì gầm rú chói tai, trong tiếng gào thét có cả sự điên cuồng. Hoắc Vân Tiêu và Công Tôn Nghị ở phòng quan sát trên tầng hai thấy rõ sự điên cuồng của khán giả bên dưới. Phần lớn những người này đều lộ ra vẻ mặt dữ tợn, đôi mắt đỏ rực lên vì phấn khích, gương mặt vặn vẹo kỳ dị khó tả. Bọn họ không hề thấy rùng mình run sợ vì cảnh tượng máu me này.
Thay vào đó, nhìn thấy máu đỏ văng tung tóe khắp nơi, thì lại có sự vui sướng vô tận trào dâng từ trong lòng.
Công Tôn Nghị dùng một tay chống cằm, ung dung tự đắc nhìn Hoắc Vân Tiêu. “Tam gia, hình như ván này anh thua rồi.” Hoắc Vân Tiêu thủng thẳng đánh giá anh ta, giọng anh hơi có vẻ hờ hững: “Chưa kết thúc thì mọi chuyện đều có thể xảy ra.” Ngay vừa rồi hai người họ đã đánh cược với nhau. Mỗi người chọn một võ sĩ quyền Anh, và từ trận đấu của họ để phân định thắng thua. Nếu Tam gia thẳng, nhà Công Tôn sẽ phải người đi cùng ám vệ nhà họ Hoắc đi đến nước Fuluo. Còn nếu như Công Tôn Nghị thắng, anh ta có quyền từ chối lời đề nghị này.
Võ sĩ mặc quần đùi đen được được Công Tôn Nghị chọn để đặt cược. Mà một người khác có mái tóc hơi dài, trên trán đeo một cái bằng đô thị được Tam gia chọn. Một trận phân định thắng thua, thi đấu ba hiệp, thắng hai là thắng. Trước mắt thì rõ ràng là võ sĩ Công Tông Nghị chọn đang chiếm thế thượng phong.
Mà tay Võ sĩ Hoắc Tam gia chọn đã rơi vào thế hạ phong.