“Um.”
Tần Cảnh Sầm không nhấc mắt lên, giọng điệu lạnh lùng. Anh ta cầm tập văn kiện cần xử lý 2ở trên bàn lên, tiện tay lật xem. Đối phương lại hỏi: “Con bé có phát hiện ra cái gì không?” “Không, yên tâm đi, cậu t7ạm thời còn chưa bại lộ thân phận.”
Giọng nói của Tân Cảnh Sầm thấp xuống mấy độ, rõ ràng là tâm tình của anh ta không7 được vui lắm. “Vậy là được rồi!”
Hồ Nhất Ngạn nheo mắt lại, mỉm cười. Cô ta ăn mặc tương đối trung tính, có lẽ vì vội vàng nên mái tóc dài đến thẳng lưng rối tung, vương vãi trên người.
Mái tóc dài kia đã từng được Tần Cảnh Sầm vuốt ve không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn quen chăm sóc cho nó hơn cả chủ nhân của nó.
Anh ta quen A Yến là thông qua Hồ Nhất Ngạn. Trong lúc bọn họ còn học đại học, A Yến có đến trường tìm anh họ. Tân đại thiếu móc từ trong túi ra một cây trâm bằng gỗ, đi đến sau lưng Hồ Nhất Ngạn.
Anh nhấc mái tóc dài mềm mại của đối phương lên, dùng ngón tay thuần thục chải tóc.
“Giờ đang là buổi trưa, chắc nhân viên công ty đi căn tin ăn cơm hết rồi, nhưng khó tránh khỏi vẫn còn mấy người còn đang làm việc, cậu đi ra ngoài với bộ dạng này sẽ bị người ta chê cười.” Khuôn mặt từ trước đến nay luôn ấm áp trở nên nghiêm túc, và không có một chút tình cảm nào.
“Tốt! Rất tốt!”
Hồ Nhất Ngạn hiểu được thái độ của Tân Cảnh Sầm, anh ta cực kỳ tức giận, lồng ngực phập phồng mạnh. Hồ Nhất Ngạn: “...” Tần Cảnh Sầm nắm chặt tay thành nắm đấm, lại đấm mạnh vào bụng của đối phương.
Tiếng kêu đau đớn lại phát ta từ miệng Hồ Nhất Ngạn.
Anh ta gầm lên: “Còn chẳng phải là ông đây sợ cậu bị sốc à!” Tần Cảnh Sầm bật cười lạnh: “Đúng thế đấy, hiện giờ tôi không chỉ bị sốc, mà còn cảm thấy tức giận vì bị giấu giếm nữa.” Anh ta đưa tay nâng hàm dưới của Hồ Nhất Ngạn lên. Đêm qua chỗ cổ của đối phương không có hầu kết của đàn ông, bây giờ thì nó đã xuất hiện rồi. Anh ta lại nắm lấy đại quân của Hồ Nhất Ngạn rồi nhìn vào bên trong. Ừm, vẫn có thứ đó. Đúng là cậu bạn thân hơn mười năm hàng thật giá thật của anh. Thực ra, vừa rồi bị đạp mấy phát kia đối với anh ta mà nói cũng chỉ là gãi ngứa. Nhưng giờ thấy Tân Cảnh Sầm định làm thật, Hồ Nhất Ngạn cũng chẳng buồn giả vờ nữa.
Vẻ mặt anh ta căng cứng, anh ta nắm lấy cổ áo của Tần Cảnh Sầm, nổi giận đùng đùng nói: “Biết cậu rất bài xích với mấy chuyện yêu ma quỷ quái, thì làm sao tôi có thể nói với cậu được? Mà trước kia rõ ràng là tôi cũng đã nhắc nhở cậu rồi, A Yến, Nhất Ngạn, hai cái tên tương tự nhau như vậy, mỗi lần A Yến xuất hiện là tôi sẽ biến mất, là do chính cậu đần không phát hiện ra đấy chứ!”
Tần Cảnh Sầm bứt tay anh ta ra khỏi cổ áo của mình, lùi lại hai bước, ánh mắt sắc bén: “Nhất Ngạn, tôi ghét bị lừa dối.” Trên người cô gái nhỏ còn mặc quần áo của Hồ Nhất Ngạn, ngồi ở trên giường ký túc xá. Khi đó anh ta còn tưởng rằng A Yến là bạn gái của Hồ Nhất Ngạn.
Cho đến khi đối phương nhẹ giọng thì thầm nói cho anh ta biết, cô ta là em họ của Hồ Nhất Ngạn.
Nhắc đến cô em họ A Yển này, cô ta luôn xuất quỷ nhập thần, có một vài hành vi cử chỉ rất quái dị. Ngày nắng to nóng nực mà cứ để xõa tóc, làm anh ta nhìn mà cũng cảm thấy nóng thay cho cô ta. Anh ta cũng không liên lạc được với Hồ Nhất Ngạn, biết cô gái này không biết cách buộc tóc, mà đối phương lại có đôi mắt khá giống với Hồ Nhất Ngạn nên anh ta chủ động yêu cầu buộc tóc cho cô ta. Lần thứ nhất buộc tóc, quá trình có thể nói là vô cùng thê thảm.
Cho đến khi sau này hai người gặp nhau nhiều lần rồi, Tần Cảnh Sầm cũng quen buộc tóc giúp cho cô ta.
Chỉ là có một việc rất kỳ quái. Mỗi lần A Yến xuất hiện là Hồ Nhất Ngạn sẽ biến mất. Hồ Nhất Ngạn dựa lưng vào tường, anh ta hơi khom người lấy tay che bụng.
Đôi mắt quyến rũ của anh ta trừng mắt nhìn Tần Cảnh Sầm.
Tần đại thiếu mặt không biểu cảm, hơi nhướng mày lên hỏi: “Nói như vậy thì cậu là phụ nữ?” Nếu như Tần Nguyễn đang ở đây, nhìn thấ2y Hồ Nhất Ngạn thì cô sẽ phát hiện ra rằng, gương mặt của anh ta lúc này không hề giống dáng vẻ phổ thông như lúc bình thường 0
Thân hình anh ta cao gầy, mái tóc dài xõa tung ở trên người, mái tóc mượt mà óng ả rủ xuống như lụa sa tanh, dài đến thắt lưng.
Đôi lông mày thanh mảnh, một đôi mắt quyến rũ sâu thẳm, ở bên trong tỏa ra thứ ánh sáng làm người ta bị mê hoặc. Giọng nói lạnh giá của Tân Cảnh Sầm vang lên sau lưng Hồ Nhất Ngạn: “Nhất Ngạn, lúc trước tôi đã cảnh cáo cậu rồi, đừng lừa tôi một lần nữa.”
Hồ Nhất Ngạn toát mồ hôi lạnh, lúc trước bị đánh ở nhà họ Tần , anh ta bị đau đến mức mặt tái mét vì sợ hãi.
“Ấy, đây không phải là tình huống đặc biệt à.” “Đặc biệt?” Tần Cảnh Sầm cười lạnh. Tình huống này xảy ra cho đến khi tốt nghiệp đại học, Tân đại thiểu cũng không làm rõ được tại sao lại như thế. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh ta và Hồ Nhất Ngạn tách ra, không còn ngày nào cũng gặp nhau như hồi còn đi học nữa.
Lần này nhìn thấy A Yến ở công ty, Tần Cảnh Sầm cảm thấy trong lòng có chút phức tạp. Cô gái này chẳng hề thay đổi một chút nào, vẫn xinh đẹp, cơ thể tràn đầy sức quyến rũ và hấp dẫn. Tính ra, đã mấy năm rồi bọn họ không gặp nhau.
Nhưng, lần này khi A Yến vừa cất tiếng nói, Tần Cảnh Sầm hoàn toàn sững sờ. “Cảnh Sầm, đêm nay cảm xúc của tôi hơi kích động nên không cẩn thận biến thân mất, hình như tôi bị Tần Nguyễn phát hiện rồi, hay là cậu giúp tôi hỏi em ấy một chút?” Vẫn là giọng nói nhỏ nhẹ như vậy, lúc lông mày và đôi mắt cong lên trông đẹp như vầng trăng sáng. Sau đó là lời thú nhận của Hồ Nhất Ngạn... Anh ta cầm tóc của Hồ Nhất Ngạn, quấn quanh đầu ngón tay rồi vuốt nhẹ: “Em họ, A Yến? Nhất Ngạn à, cậu có nhiều thân phận thật đấy.” Giọng nói không dao động nhiều, nhưng hơi thở nguy hiểm đập thẳng vào mặt. Hồ Nhất Ngạn chột dạ cúi đầu, con người trong đôi mắt quyến rũ đảo liên tục, anh ta đang dùng tốc độ cực nhanh nghĩ biện pháp đối phó. Nhưng Tần đại thiếu lại không cho anh ta cơ hội đó, anh ta đấy người vào phòng nghỉ, chuẩn bị tính nợ.
“Sam!”
Cửa phòng bị đóng lại, và tiếng van xin khoan dung thê thảm của Hồ Nhất Ngạn vang lên từ trong phòng. “Tần Cảnh Sầm, cậu quá đáng lắm, dù gì thì bây giờ tôi vẫn đang là A Yến!” Khóe mắt anh ta hơi nhướng lên, tăng thêm mấy phần quyến rũ chết người. Môi anh ta cong lên rất nhẹ, ánh nắng và hơi thở mê hoặc hòa vào với nhau, tạo thành một vẻ đẹp rung động lòng người. Vẻ đẹp này không có một chút nữ tính nào, mà rất nam tính. Nghe được tiếng thở dài của Hồ Nhất Ngạn, tâm trạng Tần Cảnh Sầm vô cùng không vui. Khóe môi của anh ta nhếch lên, bắt đầu nhớ lại ký ức tối hôm qua.
Ngày hôm qua, Tân Cảnh Sầm ở lại công ty rất muộn vì công ty có đơn đặt hàng lớn, lúc chuẩn bị đi về thì anh ta nhận được điện thoại của Hồ Nhất Ngạn. Đối phương nói có chuyện quan trọng muốn tìm nơi yên tĩnh để nói chuyện với anh ta. Bận bịu công việc cả ngày quá mệt mỏi, Tân Cảnh Sầm không chịu đi ra ngoài mà bảo Hồ Nhất Ngạn trực tiếp đến công ty. Sau khi đợi khoảng nửa tiếng, người tới không phải Hồ Nhất Ngạn, mà là A Yến, em họ của đối phương.
Cô gái này có đôi mắt rất quyến rũ, trên khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ nở nụ cười tươi rói. Tần đại thiểu đút hai tay vào túi, ở trên cao nhìn xuống Hồ Nhất Ngạn: “Mặc kệ là Hồ Nhất Ngạn, hay cô em họ A Yến mà cậu nói, đều mau biến mất khỏi thế giới của tôi!”
Đôi mắt anh ta chăm chú, quai hàm nghiền chặt, sắc mặt nghiêm túc đến mức làm cho người khác cảm thấy sợ hãi. “Cậu nói thật?”
Hồ Nhất Ngạn nhanh chóng đứng dậy, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn nhiều. A Yến, Nhất Ngạn, lại là cùng một người! “Bốp!”
Tập văn kiện trong tay bị Tần Cảnh Sầm đập mạnh xuống bàn.
Khuôn mặt tuấn tú ấm áp chìm xuống, anh ta ngước mắt lạnh lùng nhìn Hồ Nhất Ngạn: “Rốt cuộc cậu còn giấu tôi bao nhiêu chuyện nữa?” “Đúng là anh em tốt của tôi!”
Tần đại thiếu thở phào, sau đó anh ta ra tay cũng không còn nhường nhịn nữa. Anh ta vặn hai tay Hồ Nhất Ngạn, ép người ngã xuống đất, sau đó giơ chân đạp vào bụng anh ta mấy cái. Hồ Nhất Ngạn cuộn mình lại không phản kháng, cứ để Tần Cảnh Sầm xả giận. Tần Cảnh Sầm đạp không thương tiếc, khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Hồ Nhất Ngạn dần dần vặn vẹo, anh ta mới dừng lại. Anh ta cụp mắt xuống nhìn chằm chằm người nằm trên mặt đất, giọng lạnh nhạt: “Nhất Ngạn, Nguyễn Nguyễn không phát hiện ra cậu có gì bất thường, và tình nghĩa bạn bè giữa chúng ta cũng dừng lại tại đây.” Hồ Nhất Ngạn nằm trên mặt đất không dám tin ngẩng phắt đầu lên, và anh ta nhìn thấy khuôn mặt âm u trầm tĩnh của Tần Cảnh Sầm.
Anh ta không thể tin nổi mà nói: “Cậu muốn tuyệt giao với tôi?!” Hồ Nhất Ngạn nói dọa: “Cười cái cứt! Ông đây ăn bọn họ!”
Tần đại thiếu không lên tiếng, anh ta thuần thục chải một lượt mái tóc dài của Hồ Nhất Ngạn, rồi dùng cây trâm gỗ kia cố định lại.
Dù không nhìn thấy khuôn mặt chính diện của Hồ Nhất Ngạn, anh ta cũng có thể tưởng tượng ra được giờ phút này anh ta chắc chắn còn đẹp hơn cả minh tinh. Đôi mắt Tân Cảnh Sầm sâu thẳm, anh ta đứng ở sau lưng đánh giá bóng dáng hơi có vẻ mảnh mai của Hồ Nhất Ngạn, trên môi anh ta nở một nụ cười trêu tức. Anh ta đưa tay đẩy vai Hồ Nhất Ngạn, giọng nói có vẻ lạnh nhạt: “Đi thôi.” Hồ Nhất Ngạn nắm chặt hai tay thành nắm đấm, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm túc.
Anh ta vẫn không cam tâm: “Cảnh Sầm, có cần phải làm to chuyện lên như vậy không?”
Tiếng hừ nhe vang lên từ phía sau: “Giấu giếm chuyên gia tộc cậu làm nghề thầy cúng ở Liêu Đông, lúc biến thân trùng hợp bị tôi gặp được thì lại lừa tôi là em họ A Yến. Tối hôm qua suýt chút nữa cậu bị bại lộ trước mặt Nguyễn Nguyễn, làm tôi phải nghĩ nát óc mới hỏi được con bé. Nhất Ngạn, bạn bè làm đến nước này là tôi đã hết lòng hết dạ rồi, làm người phải hiểu được thỏa mãn chứ.”
Thỏa mãn cái rắm! Hồ Nhất Ngạn nghiến răng, tức giận nói: “Là chính cậu đần không phát hiện ra, tối hôm qua tại sao tôi lại muốn tới tìm cậu, còn không phải là muốn chủ động nói sự thật cho cậu biết à.” Tần Cảnh Sầm đưa tay bóp mi tâm, giọng anh ta hơi trầm xuống, có vẻ hơi bị tổn thương: “Sau đó thì sao, chuyện cậu lừa tôi là cô em họ A Yến, cứ thế xóa bỏ à?” Hồ Nhất Ngạn mở to mắt, như thể đã hiểu ra điều gì đó.
Anh ta không dám tin quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy thất vọng và nặng nề của Tân Cảnh Sầm.