Cuối cùng cô vẫn không nỡ nói nặng lời. “Trước lúc xảy ra chuyện của Tần Muội và Bóng Tuyết thì anh không biết, nhưng bây giờ biết rồi, cô gái đó tên Hồ Anh đúng không?” “Đúng, tâm trạng của anh ta không vui có phải có quan hệ với người phụ nữ đó không.”
“Chắc là không đâu.” Tần Cảnh Sầm phủ nhận, anh lại hỏi: “Tối hôm qua lúc em và Hồ Nhất Ngạn chia tay nhau có nhìn ra cậu ta có gì bất thường không, là không giống với lúc bình thường ấy?” Tần Nguyễn nhớ lại tối hôm qua, lúc cô ngồi trên xe quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng của Hồ Nhất Ngạn hợp lại với Hồ Anh. Không phân biệt được thân hình của ai mảnh mai hơn, còn mái tóc dài kia dưới ánh đèn đường vào ban đêm cũng khiến người nhìn hoa mắt. Cô hơi rũ mắt xuống, chạm tay vào chiếc máy tính bảng ở tủ đầu giường, thỉnh thoảng Tam gia cũng sử dụng nó để làm việc. “Không có gì bất thường cả ạ, lúc em và anh ta tách ra, hình như em nhìn thấy giữa anh ta và Hồ Anh có chút không vui, còn những cái khác em cũng không chú ý tới.”
“Vậy là được rồi.” Tân Cảnh Sầm có vẻ an tâm. Sau đó anh ta chuyển chủ đề nói về chuyện sức khỏe của ông Tần. “Dạo gần đây sức khỏe của ba rất ổn, chỉ có điều ba không chịu ngồi yên ở nhà, cả ngày đi ra ngoài tìm chuyện giải trí với mấy ông bạn già.” Tần Nguyễn cười khẽ: “Thế cũng tốt, đỡ để ba ở nhà lại thấy buồn chán, nhưng chuyện của công ty thì anh cả phải vất vả rồi.” Tần Cảnh Sầm ngồi trên ghế trước bàn làm việc, nhìn quang cảnh thành phố từ cửa sổ sát đất. Tần7 Nguyễn buông chiếc cà vạt tối màu ra, dặn dò: “Anh về sớm một chút.”
“Được.” Giọng có phần nũng nịu. “Tất nhiên là nhớ rồi.” Tần đại thiếu thừa nhận cực kỳ dứt khoát: “Em tỉnh xem đã bao lâu em không trở về thăm ba người đàn ông độc thân bọn anh rồi? Đúng là cái đồ mê trai quên người nhà.”
Nghe lời than thở sặc mùi oán trách của anh trai mình mà khóe môi của Tần Nguyễn cong lên. Giọng anh ta không giấu được sự đùa cợt: “Dù sao cũng là của hồi môn của em, anh phải giữ cho em chứ.” Trái tim của Tần Nguyễn như bị kim đâm.
Không đến mức quá đau nhưng cũng đủ khiến cô lo lắng. Giọng cô hơi nặng nề: “Anh cả, của hồi môn này quá nặng.” Tần Cảnh Sâm lại không trả lời câu nói của cô mà lại nhắc đến Tần Muội. Thấy Tam gia đã xoa dịu được phu nhân liên lập tức chào đón. Hoắc Vân Ti0êu đi ra ngoài dưới sự hộ tống của một đoàn người. Tần Nguyễn đứng ở phía sau, cô chỉ nhìn một chút rồi quay người đi lên tầng. Nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu, lo lắng cho sức khỏe của Tam gia. Phòng ngủ ở trên tầng. Tần Nguyễn về đến phòng ngủ, cô lấy điện thoại di động đề ở tủ đầu giường, mở điện thoại ra xem phần nhật ký cuộc gọi.
Quả nhiên thấy cuộc gọi sáng nay anh cả gọi tới. Thời gian trò chuyện chưa đến một phút. Tần Nguyễn bấm gọi lại. Tiếng chuông reo một lúc lâu cũng không có người tiếp. Khi Tần Nguyễn sắp từ bỏ thì cuối cùng Tần Cảnh Sầm cũng nhận điện thoại. “Nguyễn Nguyễn à, em dậy rồi?” Giọng anh ta khàn khàn, có vẻ vẫn còn buồn ngủ. Tần Nguyễn: “Tính cách của họ tương đối hợp nhau, cũng không tệ đâu ạ.” “Sau khi có Bóng Tuyết, nó biết tự giác đi học thì cũng không đến nỗi nào.” “Như vậy không tốt sao ạ?”
“Không tốt.” Tần Cảnh Sầm phàn nàn: “Nguyễn Nguyễn, đã lâu em không về nhà rồi, lúc nào về nhà ở mấy ngày đi? Ba và A Muội tuy không nói gì, nhưng họ cũng rất nhớ em đấy.” Tần Nguyễn mỉm cười hai mắt cong cong, cô thân mật hỏi: “Vậy anh cả thì sao ạ, anh có nhớ em không?” “Ai!” Hành động này của anh đã quấy rầy đến người ngủ ở bên cạnh. Tần Cảnh Sầm quay đầu nhìn lại, thì ra là anh ta đè lên mái tóc dài của người bên cạnh.
m thanh kia khá to, Tần Nguyễn cũng nghe thấy được: “Anh đang ở với ai à? Em nghe thấy có tiếng của người khác.” Ánh mắt của Tần Cảnh Sầm nhìn vào người đang nằm ngủ, người này nằm nghiêng để lộ ra một nửa gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hàng lông mày nhíu chặt. Nghe thấy câu hỏi của Tần Nguyễn, anh ta thu lại ánh mắt, giọng nói thản nhiên: “Có một người bạn của anh đang ở đây.” Anh ta nhẹ nhàng đi giày vào, cũng đề thấp âm thanh xuống. Tần đại thiếu đi đến chỗ giường bên kia, kéo chăn lên đắp cho người nằm trên giường rồi quay người rời khỏi phòng nghỉ. Đóng cửa phòng xong, bước vào văn phòng rồi, anh ta không cố hạ thấp giọng mình nữa. Tần Cảnh Sầm đi thẳng vào vấn đề: “Nguyễn Nguyễn, hôm qua em có phát hiện ra Hồ Nhất Ngạn có cái gì không bình thường không?” Giọng Tần Cảnh Sầm tỉnh táo hơn được một chút.
“Gần đây em rất ổn.” Tần Nguyễn vừa dứt lời thì nghe thấy âm thanh xột xoạt truyền vào trong ống nghe. Tần Cảnh Sầm đang ở trong phòng nghỉ tại văn phòng làm việc ở Tập đoàn Tận thị, anh ta vén chăn lên, xuống giường. Tần Nguyễn đưa mắt nhìn đồng hồ, đã giữa trưa, giờ này rồi mà anh cả vẫn còn đang ngủ? Cô hỏi: “Anh cả, sáng nay anh gọi điện thoại cho em à?”.
“Ừ, anh nghe Hồ Nhất Ngạn nói hôm qua gặp được em. Thấy lâu rồi em không gọi điện về nên anh gọi để hỏi thăm xem gần đây em thế nào.” Hoắc Vân Tiêu vuốt mái tóc mượt mà của Tần Nguyễn rồi 2xoay người rời đi.
Mấy người Hoắc Khương đã chờ sẵn ở sảnh. Anh cả của cô là người chững chạc trưởng thành như thế mà nói được đến nước này, thì chứng tỏ là gần đây cô ít trở về thật. Kể từ khi đi cùng Tam gia đến biệt thự Hương Tạ, đúng là cô chưa về thăm nhà lần nào. Nghĩ đến sức khỏe gần đây của Tam gia, hôm nay anh lại đi ra ngoài, Tần Nguyễn bèn thấp giọng, nói: “Đề mấy hôm nữa đi ạ, gần đây sức khỏe của Tam gia không được tốt lắm.” “Anh ta...” Tần Cảnh Sầm là anh vợ, vừa mới muốn mắng em rể thì cửa phòng nghỉ bỗng được mở ra từ bên trong. Tần Cảnh Sầm nhấn mũi chân xuống đất và xoay chiếc ghế dựa. Một người đàn ông để ngực trần, chỉ mặc một chiếc quần bước ra. Phần đai quần lỏng lẻo treo ở bên hông, chiếc rốn xinh đẹp lên xuống theo từng nhịp thở của đối phương. Mái tóc dài của người này xõa tung trên vai, che lại phần thân trên không mặc gì cả của anh ta. Đây là một cảnh tượng hết sức bình thường đối với đàn ông.
Ánh mắt của Tần Cảnh Sầm không dời lên trên, lời nói trên môi cũng dừng lại. Anh ta nói với Tần Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn, anh có chút việc, sẽ gọi lại cho em sau nhé.” Tần Nguyễn ngoan ngoãn đáp: “Vâng.” Trước khi tắt cuộc gọi, Tần Cảnh Sầm vẫn không yên tâm mà dặn dò: “Em cũng đừng chỉ chăm chăm để ý tới Tam gia, cho dù sức khỏe anh ta không tốt thì cũng là đàn ông, em bây giờ đang mang thai đổi mới là đối tượng cần được chăm sóc đặc biệt đây.”