Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 677: Hoắc tam gia ghen, muốn ra tay tàn nhẫn bóp nát hoa đào



Khi Tần nguyễn cũng dùng ánh mắt đánh giá và cảnh giác, kiêu ngạo nhìn lại Lam Án, thì ánh mắt của anh ta lại lóe lên. IV Lam An chậm rãki cúi đầu, che giấu cảm xúc u ám xao động. Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Đây là một cuộc chiến im lặng, và kết thúc bằncg việc Lam An lùi bước trước. Linh Phong đột nhiên đứng lên, cô ta đi đến bên cạnh Lam An và thì thầm: “Tôi muốn về núi.” Lam An ngẩng ađầu, vẻ mặt bằng giá như tuyết tan ra.

Anh ta nhướng mày, mặt mày có vẻ dịu dàng: “Tìm được cây bách vàng xong, chúng ta trở về núi Kỳ ngay nhé?” Nhận được lời đáp lại của Tần Nguyễn, Lam An đi đến trước mặt Hoắc Vân Tiêu và chào hỏi: “Xin chào.”

Giọng nói của anh ta rất lạnh, và sự thù địch trong mắt anh ta vẫn không hề suy giảm. Lúc Lam An nhìn chằm chằm vào Tam gia, giống như một vị thần trên cao đang nhìn xuống con sâu cái kiến vậy. Hoắc Vân Tiêu hơi nhướng mày, cảm giác bị người khác khinh thường này khiến anh thấy khó hiểu, trong lòng cũng cảm thấy có chút thú vị.

Gương mặt tuấn tú của anh nở nụ cười như gió xuân, vô cùng dễ nhìn. Đáng tiếc, nụ cười của anh không đạt được đến đáy mắt, ánh mắt anh thâm thúy, nguy hiểm.
Câu hỏi này... đúng là đủ đơn giản thô bạo ngay thẳng. Tần Nguyễn gật đầu: “Vâng.” Không có bất kỳ sự khó xử hay do dự nào. Tam gia chính là người ấy ở cả kiếp trước lẫn kiếp này của cô.

Người ấy là cách xưng hô người vợ gọi người chồng, cũng có người chồng gọi vợ mình là người ấy.

Nó còn có một nghĩa nữa là người ấy đại biểu cho người tốt. Vợ chồng với nhau, Tam gia chính là người tốt của cô. ... Bỏ đi thân phận vợ chồng, chỉ bằng ân tình của Tam gia ở kiếp trước, thì anh đã là người tốt tỏa ra thiện ý đối với cô rồi.
“Chào anh.”

Đôi môi mỏng của Tam gia nở một nụ cười xã giao, giọng nói của anh rất nhẹ, để lộ ra một chút hờ hững.

Ánh mắt sắc bén của Lam An như một mũi tên bắn phá về phía Tam gia, đôi môi mỏng của anh ta hơi mím nhẹ, tỏ vẻ không vui.
Bước chân vội vã như trốn chạy. Khi ba người từ phòng khách đi ra, thì tình cờ gặp được Hoắc Tam gia đến tìm Tần Nguyễn.

Anh mặc bộ vest, dáng người cao ráo, trông rất lịch lãm.

Trên môi Tam gia giữ nụ cười nhẹ, khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ, nhẹ nhàng nho nhã.
Linh Phong cũng chỉ mới đến thế giới của con người khoảng mấy trăm năm trước, kể từ đó cô ta gần như chưa bao giờ bước chân vào thế giới của con người một lần nữa.

Lần này cô ta cùng đi theo rời khỏi núi Kỳ là vì Lam Ản sợ cô ta ở trong núi không có người làm bạn, nên mới bắt cô ta đi cùng. Linh Phong đồng ý: “Được.” Cô ta vẫn đứng im lặng không nói gì ở bên cạnh Lam Ản.

Tần Nguyễn ngồi đối diện, ánh mắt cô đảo quanh hai người này, đột nhiên cô lên tiếng hỏi: “Hai người đang yêu nhau?”
“Không.” Giọng Linh Phong không có cảm xúc gì. Lam Án mím môi cười một tiếng, cũng lắc đầu với Tần Nguyễn

Hai người họ vô cùng ăn ý, nhưng lại không có sự mập mờ giữa những người đang yêu nhau.

Lam An nắm tay Linh Phong, anh ta đứng dậy rồi nói với Tần Nguyễn: “Chúng tôi đi đây, bất cứ lúc nào có tin tức tôi sẽ tới tìm cô.” Tần Nguyễn nửa đùa nửa thật nói: “Hy vọng lúc anh đến tìm tôi đừng dùng phương thức hoành tráng quá, chồng tôi cũng đang ở đây, sức khỏe của anh ấy không được tốt lắm, tôi không muốn quấy nhiều đến anh ấy.”
Nhưng vẻ lạnh lùng xa cách trong mắt của anh lại có chút uy nghiêm và thần thánh, cùng với khí chất điềm tĩnh bất khả xâm phạm. Lúc chạm mặt với Lam An và Linh Phong, ánh mắt của Tam gia khẽ chuyển động, anh xuyên qua bọn họ, nhìn Tần Nguyễn ở phía sau. Tần Nguyễn chớp mắt, hỏi: “Anh muốn đi ra ngoài à?” Ngày thường ở trong nhà, Tam gia chưa bao giờ mặc âu phục, hôm nay anh mặc thì rõ ràng là muốn đi ra ngoài. Ánh mắt trầm mặc của Hoắc Vân Tiêu nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, anh lên tiếng: “Ừ.”

Phát giác ra một ánh mắt thù địch, tầm mắt của anh rơi vào trên người Lam An. Hình như người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt, và khí chất lạnh như băng này rất không hài lòng đối với anh. Trong cặp mắt màu xanh đậm của đối phương lóe lên tia sáng kỳ lạ.

Tam gia có tu dưỡng tốt nên nhẹ nhàng hỏi: “Hai vị này là?” “Là hai người bạn của em, em có chút việc cần tìm họ để giải quyết, giờ họ phải đi rồi.” Tần Nguyễn đi lên trước, hai tay ôm lấy cánh tay của Tam gia. Sự bất mãn và tức giận trong lòng đã bị cô cực lực áp chế. Sức khỏe của người này không tốt, mà còn muốn đi ra ngoài, anh thật sự cho rằng mình là người sắt đấy à. Lam An đứng tại chỗ, anh ta hơi chần chừ rồi hỏi Tần Nguyễn: “Người này là người ấy” của cô à?” * Hán Việt: lương nhân (A). Tiếng người vợ chỉ chồng mình, Chinh phụ ngâm khúc của Đặng Trần Côn có câu: “Lương nhân nhị thập ngô môn hào” Bà Đoàn Thị Điểm phỏng dịch rằng: “Chàng tuổi trẻ vốn dòng hào kiệt” (nghĩa đúng là người chồng hai mươi tuổi là bậc hào kiệt ở Ngộ môn).
Điều này có vẻ hơi khó khăn.

Lam An dường như không thở nổi, lại nói lời từ biệt với Tần Nguyễn rồi lôi kéo Linh Phong đi ra ngoài. Tần Nguyễn đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng rời đi của Lam An và Linh Phong, thật lâu sau cũng không thu tầm mắt lại. Những cảm xúc vi diệu ở trong lòng khiến cô có ấn tượng sâu sắc với Lam Án.

Người này thể hiện ý tốt với cô, cùng những lời nói và hành động quen thuộc, giống như một người bạn cũ mà cô đã quên vậy. Tần Nguyễn lục tung trí nhớ một lần nữa, nhưng không tìm thấy bất kỳ hình ảnh ký ức nào liên quan đến Lam Ản. Cuối cùng vẫn không có gì thay đổi, cô thật sự không biết đối phương. “Người ta đã đi rồi, em đừng nhìn nữa.”
Tam gia vươn tay chặn ánh mắt của Tần Nguyễn. Anh kéo cô vào trong nhà, và đóng cánh cửa phía sau lại. Nhưng bàn tay đang che ở trước mắt Tần Nguyễn cũng không được lấy xuống. Tần Nguyễn khẽ chớp mắt, hàng lông mi dài và dày của cô quét nhẹ vào lòng bàn tay của Tam gia, giống như mong mèo cào vào trong lòng của anh vậy.

Anh đấy Tần Nguyễn đến gần bức tường chạm nồi phía sau, ghé sát vào lỗ tai đối phương rồi thì thầm bằng giọng hơi ghen tuông: “Nguyễn Nguyễn, em lôi đầu ra một đóa hoa đào lớn như vậy?”

Cô biết Tam gia đang nói đến Lam An. Tần Nguyễn dở khóc dở cười: “Không có, Lam An có người anh ta thích rồi, chính là cô gái ở bên cạnh anh ta đấy.” Hai mắt của cô vẫn đang bị chặn lại, đôi lông mi giống như một chiếc bàn chải nhỏ, khuấy động lòng bàn tay Tam gia. “Thật à?” Giọng Hoắc Vân Tiêu đều đều.
Đôi mắt ấm áp của Lam An lập tức giống như một hồ nước lạnh giá sâu không thấy đáy.

Anh ta nói, giọng có chút khàn khàn: “Tên đó, có tốt với cô không?”

Câu hỏi này quá đột ngột, Tần Nguyễn hơi nghiêng đầu: “Hửm?” Cô không hiểu Lam An có ý gì? Lam Án lại hỏi: “Cô có hài lòng với cuộc sống hiện tại không? Có thấy an tâm không?” Một cuộc sống không có đau đớn, cũng không có gông xiềng nặng nề quấn lấy người, cô có vui vẻ không? “Đương nhiên rồi, tôi thích cuộc sống bây giờ.” Tần Nguyễn nheo mắt, cười: “Lam An, thái độ của anh rất kỳ quái, giống như anh rất có hứng thú với tôi vậy.” Lam An nhếch khóe môi, muốn nở nụ cười nhưng lại cực kỳ miễn cưỡng. Vẻ mặt của anh ta không được tự nhiên, tránh đi ánh mắt dò xét của Tần Nguyễn , anh ta nhẹ giọng nói: “Trên người cô có loại cảm giác làm cho tôi cảm thấy thân thiết.” “Thật sao?” Tần Nguyễn nhún vai: “Hôm qua cũng có người nói với tôi những lời y hệt như vậy.” Cô lại nghĩ tới chuyện Hồ Nhất Ngạn có nói trong khoảng thời gian này cô sẽ gặp được người quen cũ. “Tần tiểu thư, hẹn gặp lại.” Lam An không hỏi thêm câu nào, giống như tránh đi chủ đề này, anh ta nắm tay Linh Phong và quay người rời đi.
Căn bản là anh không hề chú ý đến người phụ nữ kia trông ra sao. Sự thù địch của Lam An đối với anh quá rõ ràng, gương mặt của người này rất đẹp lại có chút nữ tính, thật khó để không để ý tới thái độ của một người đàn ông như vậy đối với Tần Nguyễn.

Tam gia thổi nhẹ vào lỗ tai Tần Nguyễn, anh hé môi ngậm lấy vành tai của cô.

Anh lẩm bẩm: “Những ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm vào em khiến anh rất không vui.”

Giọng anh uể oải, bởi vì có cái gì đó ở trong miệng nên lời nói của anh rất mơ hồ.

Cơ thể của Tần Nguyễn như nhũn ra, cô dựa vào tường ở phía sau, hai tay vòng qua ôm lấy cổ Tam gia. Cô bèn lên tiếng cầu xin: “Tam gia, anh đừng trêu chọc em mà.” Sao cô lại không biết người này cố tình làm vậy chứ. Cô không tin Tam gia không nhìn ra được chuyện Lam An không hề có chút thái độ mập mờ nào với cô. Hoắc Vân Tiêu gỡ bàn tay đang chắn trước mắt Tần Nguyễn xuống. Đôi mắt anh hơi nhếch lên, bên trong đôi mắt đào hoa đa tình đong đầy dịu dàng và cưng chiều. Sự dịu dàng này làm say lòng người, khiến người ta chìm đắm và không thể chống cự lại được. Tần Nguyễn chậm rãi cúi đầu, khuôn mặt hơi ửng đỏ. Hoắc Vân Tiêu nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp hơi đỏ hồng của cô, anh khẽ nói: “Lần này bỏ qua cho em đấy, lần sau lại có hoa đào tới cửa, anh sẽ tự mình ngắt hoa luôn.” Tần Nguyễn bĩu môi, hừ nhẹ: “Toàn là chuyện không đâu.”

“Cái gì cơ?” Tam gia cố ý trầm giọng xuống, cho dù là giả vờ tức giận, anh vẫn gợi cảm đến mê người. Tần Nguyễn lập tức nhát gan: “Không có gì!” Không sợ không được. Đôi chân thon dài của người đàn ông này đang đặt giữa hai đầu gối của cô. Chỉ cần đối phương hơi động đậy một chút thôi thì người chịu khổ chính là cô rồi. Đây rõ ràng là đang uy hiếp. Uy hiếp trắng trợn luôn! Tần Nguyễn hơi thở hắt ra, gương mặt phúng phính như trẻ con nổi giận, Nhưng vẻ mặt tức giận mà không dám nói này lại đổi lấy tiếng cười nhẹ vui vẻ của Hoắc Vân Tiêu. Anh nhéo nhẹ vàng tại mình vừa mới thưởng thức, đôi môi mỏng cong lên: “Anh đi ra ngoài một chuyến, em ở nhà ngoan ngoãn đợi anh nhé.” Nói xong, anh chậm rãi cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán Tần Nguyễn.

Tần Nguyễn đáp xong thì bỗng nhiên ngẩng đầu lên. “Không được!” Cô không để ý đến lời uy hiếp bóng gió của Tam gia, cùng trả đũa chuyện trước đó, cơ thể cô nghiêng về phía trước. Vung đi xúc cảm kỳ lạ, cô nắm lấy cà vạt của Tam gia rồi kéo người đến trước mặt mình. “Tam gia, ngài đang chơi thủ đoạn chiến thuật gì với em vậy?” Tần Nguyễn cười nửa miệng, trong mắt lộ rõ vẻ buồn bực: “Hôm nay ngài đừng mơ tưởng bước ra khỏi cái cửa này!” Hoắc Vân Tiêu biết cô đã nhận ra rồi nên có phản ứng như thế, trong lòng anh thở dài một tiếng, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài. Giọng anh vẫn ấm áp: “Nguyễn Nguyễn, công ty xảy ra chút chuyện, anh phải đi xử lý.” “Vậy cũng không được!” Lực tay của Tần Nguyễn rất lớn, nắm chặt cà vạt của Tam gia. Trên mặt Hoắc Vân Tiêu toát ra vẻ ủ rũ, anh nhẹ giọng dỗ dành Tần Nguyễn: “Cô bé, lần này công ty gặp phải chuyện phiền toái, anh nhất định phải đi ra ngoài, em ngoan một chút, anh sẽ về nhanh thôi.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.