Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 676: Về mặt tu dưỡng bản th n và khí độ thì ai có thể so sánh với hoắc tam gia



Tần Nguyễn khẽ xoay cổ tay, cô đặt hai nhánh cây lên bàn. 1 Đây là hai nhánh cây khô ở hiện trường sau khi Nam Cung Vân Long chết, 1và rơi xuống từ người cô bé đáng thương bị cây bách vàng ở trường Ottey điều khiển. Những ngón tay trắng trẻo xinh đẹp của Tần Ngu2yễn đầy hai nhánh cây đến trước mặt Lam Án. Cô nở nụ cười rồi nói với Lam Án: “Lần này tôi mời anh đến đây là bởi vì thủ đô liên t7iếp xảy ra án mạng, và trong cơ thể của nạn nhân đều được cấy vào một nhánh gỗ là bản thể của anh.”

Không vòng vo, câu nói7 đầu tiên đã đi thẳng vào vấn đề, không thể thẳng thừng hơn. Lam An cũng không nhìn thứ trên bàn, đôi mắt lạnh lùng của anh ta nhì2n chằm chằm vào gương mặt hơi phúng phính của Tần Nguyễn . Tần Nguyễn đang mang thai, vừa vào của anh ta đã nhìn thấy rồi. Gương m0ặt phúng phính này của cô hẳn là do đang mang thai tạo thành. Lam An nhếch môi, trong con ngươi màu xanh sẫm có thứ ánh sáng kỳ lạ.

Tần Nguyễn không né tránh ánh mắt ấy, trên môi cô nở nụ cười xa cách dưới cái nhìn tìm tòi nghiên cứu của anh ta. Tần Nguyễn cũng đứng lên, cái bụng sáu tháng của cô lại một lần nữa xuất hiện trong mắt của Lam Án. Anh ta vô thức nhìn đi chỗ khác, nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó trên mặt đất, khuôn mặt tuấn tú mê người lộ ra vẻ trầm tư.

Kiều Nam Uyên đã ăn xong bánh trái và uống chén trà, bụng cũng lưng lửng rồi là bắt đầu ngồi không yên. Ông ta đứng dậy phủi tay, đi đến bên cạnh Tần Nguyễn và bảo: “Đạo hữu Tần à, tôi đi trước đây, con bé Kiều Cửu kia đang ở nhà một mình nên tôi không quá yên tâm.”

Tần Nguyễn: “Để tôi cho người đưa chú về.” Kiều Nam Uyên khoát tay: “Không cần đâu, tôi tự về được, hai người này giao cho cô nhé?” Tần Nguyễn gật đầu: “Tôi sẽ sắp xếp nơi ăn chỗ ở cho họ.” “Được, tôi xin phép đi trước.”
Cô thầm nghĩ người này thật thú vị, vẻ mặt thì trong thờ ơ lạnh lùng, nhưng lại còn có điều gì đó khác. Lam An chậm rãi cúi đầu, tầm mắt rơi trên bàn tay Tần Nguyễn vừa rút về.

Bàn tay kia nhỏ nhắn trắng trẻo, nếu nhìn kỹ thì vẫn còn những vết sẹo mờ. Anh ta khẽ nhíu mày, giống như là nhìn thấy thứ khiến anh ta vô cùng không thích. Có lẽ anh ta chú ý tới Tần Nguyễn quá mức, khiến Linh Phong phải đẩy cánh tay của anh ta. “Lam Á?”

Lam An ngoái nhìn, trong đôi mắt lạnh lẽo có chút ấm áp.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của Linh Phong, anh ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì.” Anh ta đưa tay chạm vào hai nhánh cây khô trên bàn. Vừa nhìn anh ta đã nhận ra ngay đây chính là một phần bản thể của mình. Lam An vuốt nhánh cây, anh ta ngước mắt lên nói với Tần Nguyễn: “Đúng là của tôi, phía trên nồng nặc mùi máu tươi và oán khí của nhân loại.”

Tần Nguyễn bình tĩnh nói: “Có người dùng nó làm việc ác, không ai biết những nhánh cây này đã trải qua bao nhiêu vong hồn, sau mấy chục năm đọng lại, việc có oán khí là không thể tránh khỏi.”

Cô đưa tay vén tóc mai ra sau tai, theo chuyển động mà những vết sẹo trên mu bàn tay càng lộ ra rõ ràng hơn. Đôi mắt Lam An nhìn chăm chú những vết sẹo mờ, đôi mày đẹp đẽ của anh ta nhíu lại. Những vết sẹo kia dường như khiến anh ta không thể chịu đựng được, trên người tỏa ra từng tia sát khí. Sâu bên trong đáy mắt của Lam An có cảm xúc không đành lòng, phiền muộn và một chút thương tiếc. Cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, Tần Nguyễn nhìn Lam An bằng ánh mắt nặng nề. Tính tình của người này thật kỳ quái, sao anh ta cứ nhìn chằm chằm vào cô, sắc mặt cũng lúc tốt lúc xấu khiến người ta không thể hiểu nổi.
Kiều Nam Uyên không lên tiếng cũng không quay đầu lại, ông ta giơ cánh tay lên phất phất vài cái rất phóng khoáng. Đưa mắt nhìn Kiều Nam Uyên lái xe rời đi, Lam An xoay người mặt đối mặt với Tần Nguyễn. Tuy rằng vóc người không cao, nhưng cả người anh ta toát ra khí chất rất chững chạc, gương mặt tuấn tú mê người kia khiến người ta không nhịn được phải nhìn mãi. Tần Nguyễn sợ lạnh nên liếc nhìn Lam An một cái rồi cô quay người đi vào trong nhà. Người có đẹp hơn nữa thì cũng chẳng thể nhấc lên nổi một gợn sóng trong lòng cô. Trên đời này, xét về diện mạo và tu dưỡng bản thân, khí độ thì ai có thể so sánh được với Hoắc Tam gia. Có lẽ là cơ thể Tần Nguyễn hơi cồng kềnh, tinh thần cũng không được tập trung lắm nên bước chân hơi bất ổn, cơ thể lung lay.

Lam An thấy thế vội bước lên.

Anh ta đưa tay ôm lấy eo của Tần Nguyễn, đỡ thằng người cho cô. Động tác nhìn có vẻ mập mờ, nhưng thật ra không có bất kỳ hành vi quá giới hạn nào cả. Sau khi giúp Tần Nguyễn đứng vững, Lam An nhanh chóng rút tay về. Trên đầu ngón tay của anh ta vẫn còn lưu lại mùi hương quần áo trên người Tần Nguyễn, làm anh ta vô thức vuốt nhẹ ngón tay.

Linh Phong nhìn thấy cảnh này thì ánh mắt khẽ lóe lên, vẻ kỳ quái trên gương mặt cô ta chỉ thoáng xuất hiện rồi biến mất. Đầu mũi của Tần Nguyễn vẫn còn quanh quẩn mùi hương thảo mộc thuộc về Lam Án. Cô nhìn lại, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Lam Án.

“Cảm ơn.”

Nghĩ một đẳng nói một nẻo, tiếng cảm ơn này không có nhiều phần thật lòng. Cho dù Lam An không đỡ thì cô cũng sẽ không bị ngã xuống. Hành vi để ý cô quá mức của người này khiến Tần Nguyễn vô thức có tâm lý kháng cự lại. Giọng của Lam An cũng có vẻ lạnh nhạt: “Không cần khách sáo.” Chuyện nhỏ này cũng không ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện sau đó của họ. Ba người quay trở lại phòng khách, Tần Nguyễn kể cho Lam An nghe những gì cây bách vàng đã làm trong gần trăm năm qua. Lam An và Linh Phong nghe mà mặt không hề có biểu cảm gì, như thể những chuyện cực kỳ tàn ác kia không hề liên quan gì đến họ. Bọn họ không hề có cảm xúc đồng tình hay là xót xa tức giận vì cây bách vàng đã giết hại hàng nghìn, thậm chí là hàng vạn sinh mạng. Bên trong đôi mắt lạnh nhạt của hai người họ không có bất kỳ gợn sóng nào, bình tĩnh đến đáng sợ. Tần Nguyễn quan sát sắc mặt và ánh mắt của bọn họ, cô biết hai người này đều là những yêu tinh máu lạnh, vô tình thực sự. Cô chống cánh tay lên bàn, lấy lòng bàn tay đỡ đầu và nói với Lam Ản: “Tôi đã nói tất cả những gì tôi biết, hy vọng có thể giúp anh mau chóng tìm được cây bách vàng kia.” Ngừng một chút, giọng nói của Tần Nguyễn thay đổi: “Đương nhiên, tôi không có thù lao trả cho anh đâu.” Khuôn mặt góc cạnh nhưng không mất đi sự mềm mại của Lam An để lộ một nụ cười nhạt. Anh ta lắc đầu: “Tôi không cần thù lao.” Tần Nguyễn cười khẽ một tiếng: “Vậy chẳng phải là tôi chiếm được lợi của anh à?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.