Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 672: Cô ấy là tổ tiên của cô, không được phép vô lễ



Tần Nguyễn vừa rời đi, Hồ Anh đã xuất hiện sau lưng Hồ Nhất Ngạn. Cô ta nắm vai Hồ Nhất Ngạn rồi thuận theo ánh mắt đối phương nhìn Tần Nguyễn. 1

“Hồ Nhất Ngạn, cô gái đó có lai lịch thế nào, tại sao huyết mạch của tôi lại bị cô ta áp chế?” Khuôn mặt tươi cười của Hồ Nhất Ngạn trầm xuống, ánh 7mắt anh ta u ám. “Sau này gặp được thì phải đối xử với cô ấy như với tổ tiên ấy, cô hãy dặn dò tộc hồ ly ở thủ đô, nếu ai dám chọc đến vị tổ ti2ên này, tôi sẽ lột da hồ ly của họ!” Giọng điệu của anh ta lạnh lùng tàn nhẫn, trong mắt nhuộm đẫm vẻ lạnh lẽo khát máu. Hồ Anh không hiểu: “An0h lại đánh tôi vì cô ta? Rốt cuộc thì cô ta là ai? Có phải tình nhân của anh không?” Tất cả suy nghĩ của cô ta bây giờ toàn là Hồ Nhất Ngạn đã đánh mình vì một người phụ nữ khác. Hồ Anh ở bên cạnh Hồ Nhất Ngạn hai mươi năm, nhưng người này chưa từng đánh cô ta bao giờ. Hồ Anh là gia tiên của nhà họ Hồ, bao nhiêu năm qua cô ta nhìn Hồ Nhất Ngạn trưởng thành.

Tốc độ phát triển của đối phương quá nhanh, anh ta đã sớm vượt qua Hồ Anh rồi. Sinh tử của Hồ Anh đều nằm trong tay đối phương.
Khi chiếc xe chạy qua, Hồ Nhất Ngạn xoay người đi về phía bãi đỗ xe. Anh ta xoay người rất kiên quyết, toàn thân tỏa ra khí thế mạnh mẽ. Hồ Anh cẩn thận đi theo sau lưng anh ta.

Mắt cô ta dán chặt vào người đàn ông phía trước.
Cứ nhắc đến nhà họ Phó là anh ta lại nổi điên.

Gia tộc này thật sự không làm người ta bớt lo. Nhưng không thể phủ nhận rằng, bọn họ đã cân nhắc kỹ lưỡng mọi mặt rồi mới quyết định để nhà họ Phó tới thủ đô. Chỉ có nhà họ Phó mới không thua kém năm thể gia còn lại về thực lực, bọn họ cũng không vượt quá giới hạn.
Hồ Nhất Ngạn đi ở phía trước không hề lên tiếng, mái tóc ngắn của anh ta đang mọc dài ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Tần Nguyễn đang ngồi trong xe dường như cảm nhận được điều gì đó, cô đột nhiên quay đầu lại. Đoàn xe vẫn đang di chuyển trong khu vực nhà họ Phó với tốc độ không quá nhanh. Tần Nguyễn quay đầu, nhìn thấy bóng dáng của Hồ Nhất Ngạn và Hồ Anh, bọn họ cách cô càng lúc càng xa. Tần Nguyễn hơi cau mày, cô luôn cảm thấy bóng dáng chồng lên nhau của Hồ Nhất Ngạn và Hồ Anh có gì đó không đúng. Hồ Anh đi sau vài bước, bóng dáng đi phía trước cô ta không giống với Hồ Nhất Ngạn mà có vẻ cao hơn. Không biết có phải do phản xạ của ngọn đèn đường hay không, Tần Nguyễn luôn cảm thấy mái tóc dài đang tung bay trong gió của Hồ Anh lại trùng với bóng lưng của Hồ Nhất Ngạn. Bóng dáng của hai người thấp thoáng, toát lên một vẻ hấp dẫn kỳ lạ. “Em đang nhìn gì thế?”
Hồ Nhất Ngạn vỗ vỗ khuôn mặt bị tát của Hồ Anh: “Còn một chuyện nữa, không được phép nói lời vô lễ với cô ấy.” “Hừ!” Hồ Anh lạnh lùng hừ một tiếng. Hồ Nhất Ngạn nhặt một sợi tóc của Hồ Anh lên rồi vẫn về giữa đầu ngón tay mình.

“Hồ Anh, đừng xúc động rồi làm ra những chuyện khó lường, nếu không tôi cũng không thể cứu được cô đâu.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Hồ Anh lộ2 vẻ ghen ghét và đầy ác ý, khóe miệng cũng nhếch lên thành một nụ cười chế giễu. Hồ Nhất Ngạn xoay người rồi vung tay tát một cái. “Bop!” Hồ An7h ôm mặt, không thể tin nổi mà nhìn Hồ Nhất Ngạn.

“Tại sao anh đánh tôi?”
Đó mới là điều Hồ Anh quan tâm nhất. Đôi môi lúc cười lên trông rất đẹp của Hồ Nhất Ngạn, bây giờ lại hiện lên một nụ cười lạnh lùng. Anh ta vuốt cằm Hồ Anh: “Hồ Anh, tôi nói nghiêm túc đấy, cô ấy không phải là người mà cô có thể trêu chọc, hãy bỏ những suy nghĩ nhỏ nhen của cô đi, vì mạng cô lớn nên hôm nay mới có thể còn sống đây, cô đừng nghĩ đến việc gây phiền phức cho cô ấy!” Hồ Anh né tránh ánh mắt anh ta, mạnh miệng nói: “Tôi không hề.” Hồ Nhất Ngạn cười chế giễu: “Có hay không thì tôi biết rất rõ, nếu tôi biết cô đụng vào cô ấy, tôi sẽ lột da cô đấy!”

Vẻ mặt Hồ Anh đầy bướng bỉnh, cô ta nhìn chằm chằm Hồ Nhất Ngạn bằng ánh mắt đầy uất ức: “Rốt cuộc thì cô ta là ai?” “Cô ấy là tổ tiên của cô!”.
Người ngồi bên cạnh ghé sát vào gần hỏi. Tần Nguyễn thu hồi tầm mắt, cô nhìn Hoắc Dịch Dung rồi chỉ vào hai bóng người đang chồng lên nhau ở phía sau xe. “Anh Dung, anh nhìn xem đó có phải Hồ Nhất Ngạn không, em nhìn không rõ lắm.” Hoắc Dịch Dung quay lại nhìn, bóng lưng của Hồ Nhất Ngạn và Hồ Anh đã biến mất từ lâu. “Người cũng đã biến mất rồi, anh nhìn cái gì chứ?” Tần Nguyễn nhìn lại, đúng là Hồ Nhất Ngạn và Hồ Anh đã biến mất. Cô ngồi thẳng dậy, xoa xoa huyệt Thái Dương: “Chắc do em quá mệt mỏi.” Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô, Hoắc Dịch Dung thở dài: “Bây giờ muộn quá rồi, em mệt cũng phải thôi.” “Tam gia vẫn đang chờ ở nhà, chắc anh ấy vẫn chưa ngủ đâu.”

Tần Nguyễn cũng không dám chắc, lúc trước hai người nói chuyện điện thoại, anh đã nói sẽ chờ cô về. Có lẽ lúc này Tam gia vẫn chưa ngủ. Hoắc Dịch Dung cau mày: “Em ấy nói là chờ em về à?” Tần Nguyễn gật đầu: “Vâng ạ.” “Thế thì em ấy chưa ngủ đâu.” Hoắc Dịch Dung đột nhiên cau mày, nói: “Hai ngày nữa nhà họ Phó và nhà họ Tiêu sẽ đính hôn, đến lúc đó em đừng xuất hiện, dám giở trò với em, nhà họ Phó bọn họ cũng xứng à?”
Thân phận hai người đương nhiên là bị đảo lộn, tuy nhiên Hồ Nhất Ngạn lại chưa bao giờ lên mặt với cô ta.

Nhưng hôm nay anh ta đã tát Hồ Anh một cái, đó là điều mà cô ta không thể chấp nhận được.
Hồ Nhất Ngạn thả cằm Hồ Anh ra, ánh mắt rũ xuống: “Đừng đụng đến cô ấy, cũng đừng nghĩ tới chuyện gây sự với cô ấy, như vậy cô sẽ sống lâu được thêm vài năm.” Đây là lời khuyên cuối cùng của Hồ Nhất Ngạn dành cho Hồ Anh vì nể tình cảm ở bên nhau trong nhiều năm qua giữa hai người.

Hồ Anh cắn môi: “Cô ta thực sự không phải tình nhân của anh chứ?”
“Nhị gia, thiếu phu nhân, bên ngoài tuyết rơi.”

Hoắc Khương đang ngồi ở ghế lái bỗng lên tiếng. Hoắc Dịch Dung và Tần Nguyễn cùng nhìn ra ngoài cửa kính, quả nhiên có những bông tuyết đang rơi rải rác. Đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay. Những bông tuyết như những sợi tơ tung bay trong bầu trời đêm, không hề nhiễm bụi trần, trông rất nhẹ nhàng và đẹp mắt.

Bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống mà không bị ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì. Hoắc Dịch Dung sờ lên cằm, cảm thán nói: “Tần Nguyễn, thời gian trôi qua nhanh nhỉ?” Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào tuyết rơi ngoài cửa sổ rồi ậm ừ đáp. Thấy cô có vẻ không quan tâm, Hoắc Dịch Dụng quay đầu cười nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy em là mùa hè, chỉ chớp mắt mà đã sắp mùa đông rồi.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.