1
Ông ta nội vàng nói: “Hôm khác tôi sẽ đưa con trai đến nhà thăm hỏi, Nhị thiếu, Tam thiếu phu nhân đi thong thả.” Lần này, Phó Nhạc2 Nguyên tự mình tiến bọn họ ra ngoài. Phó Dẫn Như đứng tại chỗ im lặng một lúc rồi rời khỏi phòng nghỉ. Anh ta không nhìn thấy bóng dán7g em gái ở ngoài cửa nên hỏi bảo vệ gác ở cửa ra vào là Phó Kỳ Nguyệt đi đâu. Bảo vệ cung kính cúi đầu: “Đại thiếu, tiểu thư gặp được n7gười quen nên bị kéo đi, đã có người đi theo bên cạnh tiểu thư rồi ạ.” Phó Dẫn Như không yên lòng gật nhẹ đầu. Đôi mắt thâm trầm của an2h ta đánh giá sảnh tiệc, lượng khách đã dần dần ít đi.
Biết rằng sắp đến lúc bữa tiệc này kết thúc. Sắc mặt của Phó Dẫn Như chì0m xuống, anh ta đang cân nhắc xem có nên kết thống gia với nhà họ Tiêu hay không. Nếu kết thông gia thì đây là một lời tuyên bố của nhà họ Phó với bốn gia tộc lớn và sáu thế gia. Đôi mắt u ám của Phó Dẫn Như trở nên ôn hòa, một nụ cười nở trên môi anh ta.
Anh ta lễ phép chào hỏi lại: “Tiêu tiểu thư.” Nhưng nhà họ Phó vừa mới tới thủ đô, lúc này nghĩ đến chuyện vào một trong bốn gia tộc lớn hình như hơi quá nhanh rồi.
Đầu lông mày của Phó Nhạc Nguyên nhíu lại tạo thành những đường rãnh sâu, gương mặt ông ta lộ vẻ trầm tư. Ông ta im lặng một lúc rồi nói: “Lần này là cha sơ sót, việc ấy không vội, chúng ta cứ chậm rãi bố trí, giải quyết chuyện cơ thể của con trước đã.” Mặt Phó Dẫn Như lạnh lùng: “Cơ thể con chẳng có gì đáng nói cả, bao nhiêu năm rồi cha cũng nên từ bỏ đi, đã đến lúc tìm em ba trở về rồi.” Chỉ còn lại một mình nhà họ Cố, tổ tiên của nhà họ Cố có mối quan hệ tốt đẹp với nhà họ Phó, chẳng lẽ cha lại không để ý đến tình cảm ngày xưa mà muốn ra tay với nhà họ Cố?”
Trên mặt Phó Nhac Nguyên lộ vẻ châm chọc, ông ta cười khẩy: “Giữa các gia tộc lớn luôn là tách lâu tất hợp, hợp lâu thì phải ly khai thôi. Cho dù có quan hệ thống gia thì sao chứ, mỗi một gia tộc đều có một mục tiêu cuối cùng, chúng ta không mong thay thế vị trí của nhà họ Hoắc, chỉ mong có một chỗ cắm dùi trong bốn gia tộc lớn là được rồi.” Ông ta nhìn chằm chằm vào Phó Dận Như, sắc mặt lạnh xuống: “Cha đã bảo đừng nhắc tới cái thằng bất hiếu kia cơ mà. Lúc trước khi nó rời nhà ra đi không phải hùng hổ lắm sao! Bảo ông đây cầu xin nó á, nằm mơ đi!”
“Cha à, cha...” Tiêu Văn Nhu cũng không vòng vo mà hỏi thằng: “Anh xác định sẽ tuyên bố tin đính hôn?”
Phó Dẫn Như khẽ vuốt cằm: “Bữa tiệc sắp kết thúc rồi.” Đã đến giờ, bọn họ nên ra ngoài chính thức tuyên bố tin tức đám cưới của hai gia tộc. Tiêu Văn Nhu đứng ở trước mặt Phó Dận Như, cô ta duỗi bàn tay được chăm sóc rất khá ra cho anh ta. Hoắc Dịch Dung nhìn xuống Tần Nguyễn. Thấy Tần Nguyễn gật đầu, Hoắc Dịch Dung mới thủng thẳng nói: “Anh gọi người lái xe sang đây, một lát nữa anh sẽ tới đón em.” Tần Nguyễn gật đầu: “Em cảm ơn anh Dung.”
Hoắc Dịch Dung phóng khoáng phất tay rồi quay người rời đi. Để lại hai người Tần Nguyễn và Hồ Nhất Ngạn. Tần Nguyễn kéo áo khoác sáng màu trên người, cô nói, giọng xa cách: “Anh nói đi.” Hồ Nhất Ngạn cười nhẹ, nụ cười khá tươi tắn: “Chính thức mà nói thì chúng ta mới gặp nhau hai lần, em yên tâm về anh như thể cơ à?” Ở cửa sảnh tiệc. Tần Nguyễn và Hồ Nhất Ngạn đứng ở dưới bậc thang, đang nhỏ giọng trò chuyện. Vừa rồi Phó Nhạc Nguyên tiễn bọn họ ra đây xong là một mình quay trở về luôn, Tần Nguyễn cũng chuẩn bị rời đi cùng Hoắc Dịch Dung. Hồ Nhất Ngạn đứng nói chuyện với cô, nhưng hai mắt lại nhìn về phía Hoắc Dịch Dung.
Dù biết thân phận của Hoắc Dịch Dung nhưng Hồ Nhất Ngạn cũng không sợ, thái độ của anh ta không kiêu ngạo cũng không hèn mọn, anh ta nói: “Hoắc Nhị gia, tôi có mấy câu muốn nói riêng với em Nguyễn, anh có thể giúp đỡ không?” Trên mặt Tần Nguyễn lộ ra biểu cảm kỳ quái, trông có vẻ hơi đột ngột. Cô thản nhiên nói: “Hiện tại cơ thể em còn chưa quá cồng kềnh, nếu nói về thực lực thì anh không đánh lại được em đâu.” Hồ Nhất Ngạn nhấc tay đỡ trán, trên mặt lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Em nói thể khiến anh đau quá.”
Đúng là anh ta không đánh lại Tần Nguyễn thật, bị cô nói như vậy nhưng thật ra trong lòng anh ta cũng không cảm thấy buồn. Tiêu Văn Nhu nheo mắt lại đánh giá Phó Dận Như.
Nhìn điều kiện bên ngoài của người đàn ông này trông khá ổn, chỉ có điều là mang cho người ta cảm giác hơi lạnh một chút. Phó Nhạc Nguyên khoát tay: “Mục tiêu của nhà họ Phó không phải là nhà họ Hoắc, mà là được chen chân vào trong bốn gia tộc lớn.”
Phó Dẫn Như nghe vậy thì nhíu chặt mày, vẻ mặt anh ta tỏ ra không quá đồng ý: “Trong bốn gia tộc lớn, Hoắc, Long, Lục, Cổ, thì nhà họ Hoắc và nhà họ Long có quan hệ thống gia, nhà họ Lục được chính tây nhà họ Hoắc đưa lên vị trí người cầm quyền trong Nội Các. Phó Dẫn Như dùng động tác ưu nhã nắm chặt tay của Tiêu Văn Nhu, hai người họ đứng cùng nhau thành cặp đôi trai tài gái sắc trông rất xứng đôi.
Phó Nhạc Nguyên thu lại vẻ mặt u ám, ông ta nhìn hai người và nở nụ cười từ ái của bậc bề trên. Nhớ lại những lời Tần Nguyễn nói, đôi mắt sâu thẳm của Phó Dẫn Như tôi xuống.
Anh ta trầm giọng ra lệnh cho người bên cạnh: “Đi mời Tiêu tiểu thư đến đây.” Trong lúc đang chờ đợi Tiêu Văn Nhu thì Phó Nhạc Nguyên trở về.
Ông ta bị khách khứa trong bữa tiệc lôi kéo hàn huyên vài câu, sau khi cười khước từ đối phương mời rượu, mất một chút thời gian mới quay trở về được chỗ của Phó Dận Như. Hai cha con liếc nhìn nhau sau đó đi vào phòng nghỉ. Ánh mắt Phó Nhạc Nguyên nặng nề nhìn cậu con trai cả, ông ta cứng rắn hỏi: “Con muốn nói gì?” Ánh mắt Phó Dận Như cụp xuống: “Cha, chúng ta không thể đắc tội với nhà họ Phó.”] Lúc bắt tay với Tần Nguyễn ở ban công phòng dành cho khách quý, chuyện anh ta có phải vô tình hay không thì chỉ có anh ta và cha anh ta biết. Tần Nguyễn có xuất thân thấp, trước đây đúng là nhà họ Phó có coi thường có. Phó Nhạc Nguyên cũng biết chuyện lần này sẽ làm nhà họ Hoắc gây khó dễ cho bọn họ. Ông ta thở dài: “Lần này là chúng ta chủ quan, không ngờ một con bé xuất thân thấp lại có sức mạnh đáng sợ như vậy.” Cảnh tượng hồ ly tinh bị đánh đến mức tan thành tro bụi vẫn còn hiện rõ trong đầu ông ta. Nghe được sự không cam tâm của cha mình, Phó Dẫn Như khuyên nhủ: “Cha, sau khi thay đổi triều đại nhiều năm, nhà họ Hoắc có thể đứng vững ở thủ đô mấy trăm năm, thì không ai có thể lay chuyển được địa vị của họ.” Nhà họ Phó có thể có được chỗ đứng vững chắc trong cái vũng nước đục này hay không, phụ thuộc vào việc nhà họ Phó có biết điều hay không.
Bao nhiêu năm qua, các thế lực ở thủ đô đã ăn sâu bén rễ và có cùng một nhịp thở với nhau. Nhắc đến người con trai thứ ba, sắc mặt Phó Nhạc Nguyên xanh mét, ông ta nghiêm nghị nói: “Đừng nhắc đến cái thằng bất hiếu đó với cha!”
“Nhưng con không thể sinh con nối dõi được.” Giọng của Phó Dẫn Như hơi trầm xuống. Tần Nguyễn không hiểu gì. Hồ Nhất Ngạn thấy ánh mắt mê mang của cô, nhớ tới cái gì đó, anh ta không được tự nhiên mà đưa tay sờ lên mũi. Anh ta lẩm bẩm: “Đúng là với dáng vẻ hiện tại của anh cũng chẳng có gì để nhìn.”
Dứt lời, trên mặt anh ta lộ ra vẻ tiếc nuối. Lại nghe thấy cách xưng hô có vẻ thân mật của anh ta với Tần Nguyễn, Hoắc Dịch Dung hơi nhướng mày, híp mắt đánh giá Hồ Nhất Ngạn. Tên cắt này cũng hơi thú vị đấy, đêm nay, toàn bộ quá trình anh ta đều nhìn chằm chằm Tân Nguyên.
Nếu không phải thấy anh ta nhìn Tần Nguyễn bằng đôi mắt trong veo, cũng không có hành vi gì vượt quá giới hạn, thì Hoắc Dịch Dung đã cho người quăng anh ta đi từ lâu rồi. Tay vệ sĩ ngẩng đầu, hỏi: “Là vị tiểu thư nào của nhà họ Tiêu ạ?” “Tiêu Văn Nhu.”
“Vâng, Đại thiếu gia.” Vệ sĩ quay người đi thẳng về một phương hướng, như thể đã khóa chặt vị trí của Tiêu Văn Nhu từ lâu. Tần Nguyễn dùng ánh mắt như đang nhìn một bệnh nhân tâm thần mà nhìn anh ta.
Có lẽ ánh mắt của cô quá rõ ràng, Hồ Nhất Ngạn cười cong mắt, giải thích: “Anh muốn hỏi em là, em có cảm giác được bóng dáng anh cả Cảnh Sầm của em trên người anh hay không, dù sao bọn anh suốt ngày gặp nhau, gần mực thì đen gần đèn thì rạng mà.” Phó Dẫn Như mím môi, nói thẳng: “Cha nóng vội quá.”
Anh ta nhìn ra được sự quyết tâm của cha mình đối với việc được tham gia vào trong bốn gia tộc lớn. Vì Tiêu Văn Nhu xuất hiện nên ba người cùng nhau đi đến khu vực sảnh tiệc.
Nhà họ Phó và nhà họ Tiêu đính hôn đã là chuyện cực kỳ chắc chắn rồi. Tần Nguyễn tặc lưỡi, mím môi nói: “Biết rồi, anh còn chuyện gì khác không?”
Hồ Nhất Ngạn xoay người đứng trước mặt Tần Nguyễn, anh ta hỏi: “Em nhìn anh như thế nào? Có phải thấy có cảm giác quen thuộc không?” Sao Phó Nhạc Nguyên không biết điều này chứ, ông ta cắn răng, nói: “Cũng nên thử một lần.” Phó Dẫn Như nghiêm túc nhắc lại: “Em ba rời nhà đi nhiều năm rồi, bây giờ nó đang ở thủ đô, tại sao cha cứ bỏ gần tìm xa làm gì.”
Phó Dẫn Như nhắc đến em ba một lần nữa khiến Phó Nhạc Nguyên lên cơn giận dữ, lồng ngực phập phồng thở khá mạnh. Chỉ là Tần Nguyễn thẳng thắn như thế khiến anh ta không khỏi bật cười mà thôi. “Rốt cuộc thì anh có chuyện gì?” Hồ Nhất Ngạn nghiêm mặt, nói: “Tần Nguyễn, anh nhìn mặt của em thấy mấy ngày tới em sẽ gặp được người quen cũ đấy.”
“Người quen cũ?” Tần Nguyễn trừng mắt: “Anh chỉ muốn nói với em cái này thôi?” Hồ Nhất Ngạn gật đầu: “Anh nhìn thấy em luôn có cảm giác thân thiết, nên muốn nhắc nhở em một câu.” Phó Nhạc Nguyên cau mày, ông ta không muốn bỏ cuộc: “Vừa rồi nghe Hoắc Tam phu nhân nói bóng gió, thì hẳn là cô ta có biện pháp.” Nhớ tới thái độ của Tần Nguyễn trước khi đi, ông ta cảm thấy không chắc chắn lắm khi nói ra những lời này.
Khuôn mặt tuấn tú của Phó Dẫn Như rất lạnh, hai hàng lông mày nhướng lên: “Tối nay nhà họ Phó đã đắc tội với Hoắc Nhị thiếu và Hoắc Tam thiếu phu nhân, trong thời gian tới đây còn chưa biết chắc được nhà họ Phó có thể tiến vào Nội Các được hay không, lại còn mời Hoắc Tam thiếu phu nhân giải quyết vấn đề cơ thể của con, chỉ e là rất khó.” Cái cớ này thực sự quá vụng về.