Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ hé mở, giọng nói âm trầm đầy khát máu: “Ba rọi, đánh cho thần hồn của mi tan thành mây k2hói, ta muốn mi vĩnh viễn hối hận vì những lời điên cuồng mà hôm nay mi đã nói!”
Môi Tần Nguyễn cong lên thành một nụ cười tà 7ác, gương mặt xinh đẹp không chút biểu cảm. Con hồ yêu đang ngồi trên mặt đất cảm nhận được nguy hiểm, nó mở to mắt, đứng dậy và định 7chạy. Nhưng chiếc roi trong tay Tần Nguyễn đã vung ra, khí thế như chẻ tre. Roi vàng vẽ một vòng cung hoàn hảo trên không trung và quấ2t mạnh vào người con hồ yêu. “Bốp!” Ánh mắt Phó Dẫn Như lạnh lùng, anh ta lặp lại những lời đã nói trước đây: “Nhà họ Phó chưa bao giờ nghĩ tới chuyện muốn kết thù kết oán với nhà họ Hoắc.”
“Chỉ hy vọng là thế.” Khóe môi Hoắc Dịch Dụng câu lên thành một đường cong mỉa mai. Anh ta đưa tay ra đỡ lấy cánh tay của Tần Nguyễn, động tác có chút thận trọng. “Em dâu, về thôi.”
Tần Nguyễn một tay đỡ eo, dưới sự dìu dắt của Hoắc Dịch Dung rời khỏi phòng nghỉ. “Hy vọng là thế.” Tần Nguyễn kéo áo khoác trên người, ngoái nhìn Hoắc Dịch Dung. “Anh Dung, lần này muốn đi cùng không?” “Tất nhiên! Nếu em còn không về, chắc em ba sẽ sốt ruột lắm.”
Hoắc Dịch Dung đề cảm giác vị diệu trong lòng xuống, ưu nhã đứng dậy đi đến bên cạnh Tần Nguyễn.
Đôi mắt sâu thẳm quét về phía hai cha con nhà họ Phó, anh ta lên tiếng cảnh cáo: “Tôi không quan tâm các người muốn chơi trò xiếc gì, nhà họ Hoắc sẽ tiếp tới cùng. Có quyết tâm muốn trèo lên trên không có gì đáng trách, nhưng thủ đoạn phải đàng hoàng vào, nếu không đừng trách nhà họ Hoặc thiếu vị tha.” Chỉ một roi, đối phương thậm chí còn không có cơ hội hét lên đã từ hình người hóa thành ng0uyên hình hồ ly.
Là một con hồ ly màu xám với vẻ ngoài xấu xí. Một roi này của Tần Nguyễn vừa rung động vừa đáng sợ. Trong phòng tràn ngập sát khí dữ dội, và cảm giác áp bách đến từ mọi phía khiến tất cả mọi người đứng yên tại chỗ, vô thức nín thở. Cổ tay của Tần Nguyễn chuyển động, lại một roi nữa đập xuống. Thân roi đánh vào người con hồ ly lông xám kia một cách chính xác.
“Bốp!” “Ngao ngao ngao...” Tiếng kêu của hồ ly thấp hơn tiếng chó sủa, tiếng kêu đó vang lên rồi tan biến trong căn phòng yên tĩnh. Roi này không để lại bất cứ dấu vết gì trên người con hồ ly màu xám. Bởi vì đến bản thể của con hồ ly này cũng bị mất.
Trên mặt đất chỉ còn lại hình một con hồ ly làm bằng tro tàn. Động tác thu roi của Tần Nguyễn duyên dáng và hoàn hảo, tư thế của cô đẹp đến mức làm cho người ta kinh hãi.
Hoắc Dịch Dung thấy cảnh này thì vô thức nuốt một cái, khiến hầu kết của anh ta trượt lên xuống. Không chờ họ lên tiếng đáp lại, ánh mắt của Tần Nguyễn đã trở nên lạnh lẽo.
Vẻ mặt cô thản nhiên, cô lạnh lùng nói: “Vậy hôm nay tôi sẽ cho các người được mở rộng tầm mắt nhé, hy vọng các người có thể hiểu được điều gì nên làm và điều gì không nên làm!”
Dứt lời, roi vàng trong tay Tần Nguyễn lại vung lên. Đuôi roi đánh xuống mặt đất. Con hồ ly bằng tro tàn bị một roi này đánh tan. Căn phòng nghỉ rộng rãi tràn ngập bột mịn. Hồ Nhất Ngạn đứng gần nhất, bị đám bột phần này làm cho bị sặc. “Khục khục...” Anh ta che mũi ho khan rồi lùi lại phía sau. Lúc đi ngang qua Phó Dận Như, cô dừng bước. Tần Nguyễn đứng im, dùng ánh mắt lạnh lùng đánh giá Phó Dận Như, đột nhiên cô duỗi tay ra. “Đưa tay cho tôi.”
Phó Dẫn Như không hề do dự mà đưa luôn tay cho Tần Nguyễn. Anh ta đưa tay ra rất nhanh, như thể rất tin tưởng vào Tần Nguyễn .
Tần Nguyễn chạm vào tay anh ta, mi tâm hơi chau lại: “Thể chất của anh như vậy rất dễ dàng bị ma quỷ để ý, dương khí trên người anh là thứ cực kỳ quý giúp bọn chúng tu luyện, đặc biệt hấp dẫn những yêu ma có đạo hạnh sâu. Cơ thể mang theo hàn độc ngay từ lúc sinh ra khiến nhiệt độ cơ thể hơi thấp, lạnh hơn người thường, máu đông lại sẽ gây chết người, độc trong cơ thể cũng làm chết người, tính mạng của anh thật đáng lo.”
Thấy Tần Nguyễn nói lên vấn đề của con trai mình, Phó Nhạc Nguyên bước nhanh đi lên phía trước: “Tam thiếu phu nhân nói lời này là có ý gì?”
Đôi mắt lạnh lẽo của Tần Nguyễn khẽ nâng lên, cô nói, giọng thản nhiên: “Cơ thể Cửu Dương, bẩm sinh đã có hàn độc trong người. Cả đời này Đại công tử cũng không thể ân ái cùng phụ nữ, nếu cứ cố thực hiện, khí Thuần Dương vào cơ thể của đối phương sẽ khiến đối phương nổ tung mà chết.”
Hai cha con nhà họ Phó nghe vậy thì gương mặt trở nên trầm trọng, phiền muộn.
Vẻ mặt bình tĩnh của Phó Dẫn Như sụp đổ, xuất hiện một vết nứt. Trên gương mặt sắc nét hiện lên nỗi đau không cách nào che giấu, giống như đang nhớ tới một ký ức tồi tệ nào đó. Phó Nhạc Nguyên thở dài, lo lắng liếc nhìn con trai cả. Tần Nguyễn thả tay Phó Dẫn Như ra, cô không nói thêm gì nữa mà đi vượt qua người bọn họ. “Em Nguyễn, chờ anh một chút!” Hồ Nhất Ngạn thấy Tần Nguyễn muốn đi thì nhấc chân đuổi theo.