Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 669: Làm người quả nhiên không thể quá đắc ý, sẽ vui quá hóa buồn.



Hồ Anh đi đến trước mặt Tần Nguyễn, đôi mắt quyến rũ khẽ run run, nơm nớp lo sợ. Đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn toát ra thkứ khí thế khó tả, và vẻ quyến rũ khiếp người. Trên người cô có khí chất kiềm chế, trông có vẻ khiêm tốn nhưng lại khiến người ta cảm nhận đcược thứ khí thế ngạo nghễ không ai bì nổi. Hồ Anh đứng không vững, đành phải quỳ một chân xuống. Cô ta quỳ gối xuống trước mặt Tần Nguyễn ,a nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của cô, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc. Vẻ đẹp của Tần Nguyễn khác với tộc hồ ly, mọi cử chỉ của cô đều thể hiện sự nữ tính và quyến rũ của phụ nữ. Hơi thở trên người Tần Nguyễn khiến Hồ Anh phải thần phục. Đó là nỗi sợ hãi từ sâu bên trong, áp chế cô ta gắt gao. Hồ Nhất Ngạn thấy thế thì khẽ cau mày, trên mặt lộ ra biểu cảm hài lòng.

Tần Nguyễn không ngờ Hồ Anh sẽ chủ động quỳ xuống, cô nâng cằm của đối phương lên, động tác khá ngả ngớn: “Làm sao để tôi có thể tin tưởng được cô? Không lấy ra được bất kỳ bằng chứng nào thì hôm nay dù có là Ngọc Hoàng đến đây, cũng đừng hòng mang cô đi.” Đại công tử nhà họ Phó lau vệt nước ở khóe môi, anh ta dùng ánh mắt dữ tợn trừng con hồ ly tinh, trên môi nở nụ cười tàn nhẫn. Khuôn mặt tuấn tú ôn hòa của anh ta lộ ra sát khí nồng đậm, giọng nói lạnh lùng trầm thấp: “Câm miệng!” “Câm miệng?! Sao lúc tôi và anh ân ái với nhau, anh không bảo tôi câm miệng?!”

“Hai người vậy mà lại làm, làm...?!”
Phó Dẫn Như bị gọi tên mà sắc mặt đen sì. T

Một người đàn ông đường hoàng như anh ta lại bị con hồ yêu nhớ thương. Lại còn là loài hồ yếu lưỡng tính nữa chứ, mâu thuẫn trong lòng khiến anh ta như bị mắc nghẹn ở cổ họng. Đôi mắt tối đen của Hoắc Dịch Dung nhìn chằm chằm Phó Dận Như, anh ta cười nhạo: “Phó Đại công tử có sức hấp dẫn lớn quá đấy.” Phó Dẫn Như cau chặt mày, hơi thở không vui trên người anh ta khuếch tán ra.
Trong lúc nói chuyện, hồ ly tinh hóa thành một cô gái.

Cô gái có mái tóc dài phất phới, gương mặt xinh đẹp đủ để so sánh với Hồ Anh. Phó Dẫn Như bị sốc khi tận mắt nhìn thấy một con hồ ly tinh đực trong chớp mắt biến thành hồ ly tinh cái.
Hồ ly tinh tức giận chỉ trích: “Ở trong mơ, thần hồn của chúng ta giao hòa với nhau, sao anh có thể phủ nhận chứ!” Phó Dẫn Như nghe vậy thì thở phào. Trong mơ... thì còn đỡ.

Nếu không, anh ta sợ mình sẽ không sống được tới sáng mai mất.
“Bum!”

Một tiếng động lớn vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của Tần Nguyễn. Trong phòng nghỉ bỗng dưng rơi xuống một người. Đám người nghe tiếng nhìn lại thì thấy trên mặt đất có một người mặc... nói chính xác thì là một người đàn ông khoác ga trải giường. Chiếc áo choàng trong suốt trông như ga trải giường choàng lên người của đối phương, mặc mà không khác gì không mặc.
Hoắc Dịch Dung không hề che giấu việc mình thích làm người khác khó chịu, anh ta còn thoải mái thừa nhận. Một người thích chọc vào chỗ đau của người khác giống như anh ta, trong tâm lý học được gọi là người có nhân cách cố chấp. Những người như vậy thường vô cùng nhạy cảm và rất để ý đến những lời xúc phạm và tổn thương người khác gây ra cho mình. Mà Hoắc Nhị gia, tuy anh ta thích đâm chọc vào chỗ đau của người khác, nhưng cũng phải tùy từng người. Anh ta chỉ đơn giản là nhìn Phó Dẫn Như không vừa mắt mà thôi. Phó Dẫn Như tức giận đến mức hai mắt sa sầm xuống. Ánh mắt hai người choảng nhau dữ dội trong không trung.

Tần Nguyễn không hề bị ảnh hưởng bởi cuộc đối đầu căng thẳng giữa hai người họ, cô bóp lấy cổ Hồ Anh và kéo người đến trước mặt mình. “Tôi mặc kệ có dùng biện pháp gì, tìm con hồ yêu lưỡng tính mà cô nói ra đây, nếu không hôm nay tôi sẽ lột da cô!” Sắc mặt cô âm trầm, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên một tia sát khí sắc bén.
Lời này là để nói cho Hồ Nhất Ngạn ở bên cạnh nghe. Thủ phạm đã làm tổn thương cô và làm tổn thương con của cô, thì đừng ai nghĩ can thiệp vào được. Hôm nay cô không xé xác được thủ phạm thì đúng là phí công. Hồ Anh lộ vẻ lo lắng: “Có thể tìm được, chắc chắn hắn chỉ ở gần đây thôi!” Tần Nguyễn : “Vậy cô thử xem?”

Hồ Anh cắn môi, nhìn sang Hồ Nhất Ngạn, ánh mắt lộ vẻ cầu cứu. Hồ Nhất Ngạn mỉm cười, giọng trầm xuống: “Tiểu yêu tinh, cô nhìn tôi cũng vô dụng.” Hồ Anh cắn môi, nói khẽ: “Con hồ ly nam kia có mùi của tôi, bởi vì chúng tôi có ngủ với nhau, là kiểu xâm nhập vào nhau, đạt tới cảnh giới tu luyện ấy.”
Dưới ánh nhìn chăm chú đầy yêu thương của đối phương, anh ta lùi lại, toàn thân tỏa ra hơi thở bài xích cùng chán ghét. Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Phó Dận Như, Hoắc Dịch Dung cũng khóe môi, anh ta ghé vào tai Tần Nguyễn nói: “Nhờ em dâu mà anh được nhìn đã cả mắt vở kịch này đấy.” Tần Nguyễn ngẩng đầu nhìn anh ta, vẻ mặt cô đầy ẩn ý: “Anh Dung, thừa dịp anh vẫn còn bình thường, anh xem kịch nhiều cũng tốt.” Hoắc Dịch Dung chớp mắt: “Hử?” Tần Nguyễn thản nhiên nói: “Qua mấy ngày nữa là chúng ta sẽ gặp nhau ở khu hình phạt rồi.” “...” Gương mặt tuấn tú của Hoắc Dịch Dung thoắt cái trở nên méo xệch. Đúng vậy, mấy ngày nữa là đến thời điểm anh ta phải chịu phạt rồi. Quả nhiên làm người không thể quá đắc ý, sẽ vui quá hóa buồn! Tần Nguyễn vịn eo đứng lên, bàn tay để xuôi bên hông mở năm ngón ra, lực Minh Thần biến thành chiếc roi vàng xuất hiện trong tay cô.

Trong lúc mọi người đang nhìn con hồ ly tinh lưỡng tính này, Tần Nguyễn lại ung dung bước tới gần. Lúc Hồ Nhất Ngạn triệu hồi được con hồ yêu này, Tần Nguyễn đã ngửi thấy trên người hắn có hơi thở rất đậm của Hồ Anh, lại có cả mùi hôi của chính hắn, cùng âm khí sát khí trên người.
Hồ ly tinh còn không hề biết nguy hiểm đang đến gần, hắn vẫn còn đang dụ dỗ Phó Dận Như. Hắn sờ lên cơ thể của mình, vặn vẹo vòng eo nhỏ nhắn. Một cái tay khác thì sờ lên khuôn mặt xinh đẹp đến không giống người thật của mình, và dùng ánh mắt trông mong mà nhìn chằm chằm vào Đại công tử nhà họ Phó. “Dân Như, anh nhìn em có đẹp không?” “Qe!” Phó Dẫn Như quay người nôn khan. Có âm thanh rơi xuống đất, Đại công tử nhà họ Phó bị kinh tởm quá nên nôn luôn. Cũng may là đêm nay anh ta không ăn gì, chỉ uống một bụng rượu đắt tiền, nên trong phòng cũng không bị tràn ngập một mùi hương gay mũi.

Hồ ly tinh bị kích thích, tức giận nói: “Phó Dận Như, bà đây với anh mới là một đội trời sinh, chỉ có tôi mới có thể tiếp nhận cơ thể Cửu Dương của anh, cả đời này anh vĩnh viễn cũng không đụng được vào phụ nữ!”
Hắn dễ dàng giật áo choàng khỏi tay Hồ Anh, ngồi trên mặt đất, ngửa đầu nhìn Phó Dận Như bằng ánh mắt si mê đầy yêu thương.

“Dân Như, anh muốn giúp những người này diệt trừ em sao?”
Hồ Anh bắt được ý quan trọng, trên mặt cô ta đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, đôi mắt kinh ngạc hết nhìn Phó Dẫn Như lại đến con hồ ly tinh. “Không thể nào!”

Phó Dẫn Như không hề nghĩ ngợi mà phủ nhận ngay.
“Hình như Nhị thiếu rất thích giẫm vào chỗ đau của người khác?”

“Cuộc sống này quá nhàm chán, cũng nên làm một số việc để giết thời gian chứ.”
Từ tư thế nằm sấp khi lao xuống, có một chiếc đuôi lộ ra khỏi áo choàng.

Đó là một chiếc đuôi màu xám, khẽ rung rinh trong không khí. Nhìn thấy người quen cũ xuất hiện, Hồ Anh xông tới. “Hồ ly tinh! Có phải anh gây phiền toái rồi vu oan giá họa cho tôi không?” Cô ta hung ác nắm lấy áo choàng của gã đàn ông kia rồi kéo một cái, tình cờ để lộ ra cơ thể xấu hổ của gã đàn ông là một con hồ ly đực. Con hồ ly đực đang nằm rạp trên mặt đất không thèm để ý tới lời chất vấn của Hồ Anh.
Đây là một con hồ ly tinh tay dính mạng người, tâm tư bất chính.

Nếu đã như vậy, cô cũng không có lý do buông tha cho hắn.
Làm chuyện đó với thứ như vậy có thể khiến anh ta nên thốc nôn tháo đến chết đấy.

“Bốp!”
Trong không trung vang lên âm thanh đanh thép. Đó là tiếng roi ma sát với không khí trong lúc Tần Nguyễn đang vung roi. “A a a!!!” Chiếc roi vàng trong tay cô quất mạnh vào người cô gái do con hồ ly tinh biến thành. Hồ ly tinh quay đầu, căm hận nhìn chằm chằm Tần Nguyễn. Nó nói đầy hung ác: “Mày muốn chết!” Giọng Tần Nguyễn lạnh như bằng: “Kẻ muốn chết chính là mi!” Roi vàng trong tay cô quăng ra, quật mạnh vào người hồ ly tinh. “Tao muốn giết mày! Giết mày!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.