Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 668: Em nguyễn, bé hồ ly nhà anh đắc tội với em à?



Khoảnh khắc Phó Dẫn Như chạm mắt với Tần Nguyễn, anh ta vẫn tỏ vẻ ung dung, còn bình tĩnh gật đầu.

Tần Nguyễn khẽ cười một tiếng, trêkn đôi môi đỏ mọng mang theo nụ cười khó hiểu: “Phó Đại công tử giỏi tính toán thật đấy.”

Cô không nín nhịn mà lựa chọn vạch mặt. Tầnc Nguyễn cười lạnh. Ánh mắt Tần Nguyễn rất lạnh lùng, cô lạnh giọng nói: “Hiện trường còn có mùi của cô, cô nói không phải mình thì là không phải à? Ai làm chứng cho cô?!” Hồ yêu nghiến răng kèn kẹt: “Không thể nào có chuyện đó được, hôm nay tôi có rời khỏi chỗ này đâu.” Tần Nguyễn: “Vậy cô nói cho tôi biết, tại sao ảo cảnh do hồ thuật gây ra mê hoặc người bên cạnh tôi, dẫn đến việc suýt nữa đã gây ra một vụ tai nạn nghiêm trọng, mà trong đó lại có dấu vết của cô ở hiện trường?”

“Tôi biết đâu được...” Hồ yêu phản bác, nhưng không hiểu nhớ tới cái gì mà đột nhiên ngừng nói.

Cô ta lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là hắn...”
Tần Nguyễn nheo lại đôi mắt cười: “Ngài Phó, tôi chỉ nói đùa thôi. So với những gì Đại công tử đã làm thì trò đùa này của tôi rất tầm thường, không phải sao?”

Phó Nhạc Nguyên nhìn chăm chú vào gương mặt không chút cảm xúc của Tần Nguyễn, cảm thấy cũng không an tâm.

Ông ta cắn răng nói: “Dận Như đã làm sai nên nó phải chịu trách nhiệm. Nhà họ Phó nhất định sẽ tổ chức hôn lễ đúng hạn với nhà họ Tiêu.”
Đôi mắt đen láy của Phó Dẫn Như nghênh tiếp lửa giận trong mắt Tần Nguyễn , anh ta nói một cách bình tĩnh và kiềma chế: “Trong giới Huyền học ở thủ đô xuất hiện một cao nhân đè bẹp rất nhiều Thiên Sự khác, người này làm việc khiêm tốn, và có mối quan hệ mật thiết với các môn phái Ngọc Tinh, Mao Sơn, và Trường Sinh. Tôi cũng phải tra xét hồi lâu mới biết được Hoắc Tam phu nhân có thực lực phi thường như vậy. Hôm nay có nhiều khách khứa nên không tránh khỏi có lúc sơ sót mà có tiếp xúc tay chân, mong Hoắc Tam phu nhân đừng trách.”

Hoắc Dịch Dung vừa nghe cái là hiểu ngay.

Phó Dẫn Như biết rõ mình tiếp xúc với người khác phái sẽ khiến đối phương bị liên lụy. Nhưng anh ta lại bắt tay với Tần Nguyễn, có đụng chạm tứ chi với cô. Tần Nguyễn xảy ra chuyện trên đường trở về, trong đó tất nhiên cũng có ý đồ của nhà họ Phó. Hoắc Dịch Dung nhấc chân đá vào bàn trà trước mặt. “Rầm!” một tiếng, bộ ấm chén trên bàn cũng rung chuyển theo. Đôi mắt hung ác của Hoắc Nhị gia toát ra lệ khí, trên người tràn đầy sát ý: “Hay, hay lắm, nhà họ Phó đúng là có bản lĩnh lớn thật đấy!” Anh ta thế này là bị nhà họ Phó tính kể mà còn thay đổi phương mại Linh Hư Tử đến.
Đôi mắt lạnh lùng giận dữ của Nhị gia như thanh kiếm sắc bén đâm sâu tận xương người ta, tất cả mọi người đều bị kinh sợ chết sững ngay tại chỗ không dám lên tiếng.

Hoắc Khương đi tới cùng Tần Nguyễn, biết Nhị gia đang thật sự tức giận. Ông ta bước tới, trầm giọng nói: “Nhị gia, Tam gia đang ở nhà chờ phu nhân trở về, chúng ta nên tốc chiến tốc thắng.” Ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Dịch Dung quét qua Hoắc Khương, anh ta chế nhạo: “Ai cho chú lắm miệng?!”

Hoắc Khương cúi đầu, lùi lại hai bước. Trong lòng ông ta đã rõ, Nhị gia biết mình nên làm cái gì. Phó Nhạc Nguyên thừa cơ đi lên trước giải thích: “Nhị thiểu, hôm nay khách quý quá nhiều, Dận Như khó tránh khỏi có sơ sấy, cũng không phải là cố ý đâu.” Ông ta vừa nói vừa giả vờ lau những giọt mồ hôi không tồn tại trên trán.
Hoắc Dịch Dung chỉ tay vào mình: “Ông thấy tôi giống đứa đần à?” Hai mắt Phó Nhạc Nguyên hơi mở to, ông ta phải trả lời câu này như thế nào. Hoắc Dịch Dung giơ tay chỉ vào Phó Dận Như: “Món nợ này, nhà họ Hoắc tôi nhớ kỹ!”

Phó Dẫn Như cau mày, trầm giọng nói: “Nhị thiếu, nhà họ Phó không muốn kết thù kết oán với nhà họ Hoắc.”

Ở trong tại của Hoắc Dịch Dung, những lời này chẳng khác gì nói nhảm. Anh ta hừ lạnh một tiếng, đặt mông ngồi xuống chỗ tay vịn trên ghế của Tần Nguyễn.
Phó Dẫn Như đi đến trước mặt Tần Nguyễn: “Tam thiếu phu nhân, chuyện hôm nay tôi xin gánh chịu một mình. Tôi lấy nhân cách của mình ra đảm bảo, tôi tuyệt đối không cố ý khiến cô bị liên lụy vào chuyện này đâu. Tuy tôi biết thân phận của cô không tầm thường, nhưng dù sao cô cũng đang mang thai, cho dù thủ đoạn của tôi có không ngay thẳng thì cũng sẽ không làm những việc hèn hạ như thế.”

Đôi mắt trầm tĩnh của Tần Nguyễn lạnh đến thấu xương, trên người cô quanh quẩn hơi thở u ám và đầy thù địch, cô không hề che giấu sự tức giận của mình. Cô chẳng hề nể mặt gì mà giễu cợt: “Một mình anh gánh chịu? Nếu tôi và con của tôi thật sự xảy ra chuyện gì, thì cả nhà họ Phó của anh cũng không đến nỗi đâu!” Lần này được sống lại, ai dám động đến con của cô, cô sẽ nghiền xương kẻ ấy thành tro! Đây là ranh giới cuối cùng mà bất cứ kẻ nào cũng không thể vượt qua.

Phó Dẫn Như mím môi, mặt đanh lại: “Tam thiếu phu nhân, nhà họ Phó mới đến thủ đô nên căn cơ không quá ổn, không thể ngu ngốc đến mức đắc tội với nhà họ Hoắc được. Lúc trước tôi tìm ra thân phận của cô cũng là tình cờ, hôm nay được nhìn thấy cô nên đúng là cảm xúc có hơi khó kiềm chế, mới không kìm lòng được mà vô thức bắt tay với cô.” Tần Nguyễn khẽ xì một tiếng: “Tôi không quan tâm anh có cố ý hay không, nhưng sau đó anh không chủ động nói với tôi một tiếng, đó là sự thật mà không phải chuyện anh nói dăm ba câu là có thể xóa bỏ được.” Cô đang muốn truy cứu đến cùng.
Tần Nguyễn nhíu mày, không biết nên nói gì về chuyện hôn sự của nhà họ Phó và nhà họ Tiêu. Cô trầm giọng, nói: “Không liên quan gì đến tôi.” Khóe mắt liếc thấy hồ yêu từ dưới đất đứng lên, chuẩn bị chuồn mất. Ánh mắt Tần Nguyễn trở nên lạnh lẽo: “Tiểu yêu tinh, muốn chạy đi đâu?” Hồ yêu vừa mới nhấc chân, chân còn chưa kịp đặt xuống đất thì đã phải dừng lại. Cô ta quay đầu nhìn Tần Nguyễn thì đụng vào ánh mắt hung ác của cô. Hồ yêu nắm vuốt mái tóc dài lòa xòa phía trước người, cô ả khẩn trương kéo tóc, còn mạnh miệng nói: “Tôi, tôi chỉ để lại một chút.”

Cả người Tần Nguyễn bộc phát sự tức giận, ánh mắt lạnh lùng của cô quét về phía mọi người trong phòng nghỉ, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: “Nếu không nói rõ ràng hết mọi chuyện, thì hôm nay đừng ai nghĩ bước chân ra khỏi cái cửa này!”

Hoắc Khương nghe vậy lập tức sai thuộc hạ bên người đi trấn giữ cửa phòng. Hồ yêu thay thế thì nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Tần Nguyễn, cô ta nói bằng giọng điệu vô cùng gay gắt: “Tôi đã nói không phải tôi rồi, ai mà biết cô bị con hồ ly tinh nào tính toán, tại sao lại đổ lên đầu của tôi!”
Phó Nhạc Nguyên kêu lên: “Tam thiếu phu nhân!”

Tần Nguyễn ngoáy ngoáy lỗ tai, khẽ nhíu mày, cô tỏ vẻ ghét bỏ mà nhìn chằm chằm vào Phó Nhạc Nguyên: “Ông gọi lớn tiếng như vậy làm cái gì.” Lần này đúng là Phó Nhạc Nguyên luống cuống thật.

Ông ta cũng không để ý người nhà họ Hoắc ở đây mà thẳng thừng nói: “Tam thiếu phu nhân, lúc trước chúng tôi đã biết ở thủ đô có một vị cao nhân, nhà họ Phó cũng định mời người này về xem cho Dận Như. Sau đó, lúc chúng tôi biết được cô là người của nhà họ Hoắc thì lúc này mới trì hoãn. Làm sao chúng tôi dám tính kế cô được, xin Tam thiếu phu nhân giơ cao đánh khẽ.”
Trong mắt Tần Nguyễn ánh lên nét hung tàn: “Hắn là ai?”

“Ơ! Náo nhiệt thế nhỉ, tôi tới không đúng lúc à?”

Lời dạo đầu quen thuộc truyền vào trong tại mọi người.
“Hồ Nhất Ngạn, tôi sắp bị lột da rồi mà sao bây giờ anh mới tới!” Hồ yêu nhìn thấy anh ta như được tiếp thêm sức mạnh, bèn lẻn đến trốn sau lưng anh ta. Tần Nguyễn thấy cảnh này mà phải nhấc tay đỡ trán, chuyện càng ngày càng trở nên phức tạp rồi. Hồ Nhất Ngạn thuộc gia tộc thầy cúng truyền thừa qua nhiều thế hệ.

Mà vừa rồi Linh Hư Tử có nói con hồ yêu này là gia tiên. Bây giờ Hồ Nhất Ngạn tìm tới cửa, nói rõ hồ yêu này thuộc về anh ta. Nhưng tại sao Hồ Tiên nhà anh lại chạy đến bên cạnh Phó Dận Như, hút trộm dương khí của người ta.

Ánh mắt u ám lạnh lùng của Hồ Nhất Ngạn nhìn chằm chằm vào hồ yêu, anh ta nói giọng châm chọc: “Thèm đàn ông như thế cơ à, đến ngay cả một bộ quần áo cũng không mặc!”

Hai mắt hồ yêu lấp lánh ánh nước: “Không phải, tôi không có, là bọn họ bắt nạt tôi!” Cô ta chỉ tay về phía tất cả mọi người trong phòng nghỉ. Dáng vẻ tủi thân đáng yêu, trên người còn không có một mảnh vải che thân, cơ thể run run, nhìn thế nào cũng thấy giống như người bị hại.

Nhưng Hồ Nhất Ngạn hiểu rất rõ cô ả này, anh ta lườm cô ả một cái: “Cô làm cái gì?” Hồ yêu cúi đầu bật bật ngón tay, miệng nói lí nhí: “Hút trộm dương khí của con người.” Hồ Nhất Ngạn cười mắng: “Ngu ngốc!”

Hồ yêu bị chửi cũng không tức giận, cô ta vươn cánh tay mượt mà không mảnh vải che chắn, vòng qua eo Hồ Nhất Ngạn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.