Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 667: Nguyễn nguyễn nổi giận



Tần Nguyễn buông tay Hoắc Dịch Dung ra, cánh tay cô đặt lên tay vịn của ghế, ánh mắt lạnh giá khóa chặt vào hồ yêu.

Con hồ yêu n1ày có dáng người tuyệt đẹp, nước da trắng trẻo và đôi mắt xinh đẹp lúng liếng, lúc nào cũng toát lên vẻ dịu dàng quyến rũ. Con hồ yêu t2rước mắt có đầy đủ vốn liếng khiến mọi phụ nữ trên thế gian này phải hâm mộ. Là phụ nữ mà Tần Nguyễn cũng phải kinh ngạc trước sắc đẹp 7của nó. Tần Nguyễn cất giọng nhàn nhạt trả lời câu hỏi của Hoắc Dịch Dung: “Trên đường trở về em gặp chuyện ở trên cầu vượt, cả người l7ẫn xe suýt rơi vào trong sống, có thứ chán sống muốn giết em.” Chỉ vài câu ngắn ngủi, nghe rất hời hợt, nhưng Hoắc Dịch Dung lại có thể2 tưởng tượng ra được sự nguy hiểm trong đó. Anh ta rũ mắt xuống nhìn vào bụng của Tần Nguyễn. Mấy đứa trẻ vẫn ổn, chắc bên em ba cũng đ0ã biết tin tức rồi. Cô lại cúi đầu xích lại gần cái cổ của hồ yêu mà hít hà. Nó giống như mùi hồ ly để lại trong khoang xe ô tô vậy. Lúc Tần Nguyễn đến gần, hồ yêu cảm thấy phẫn nộ vì bị con người làm nhục, cô ta muốn phản kháng. Nhưng khi ngửi được mùi hương lành lạnh đặc biệt trên người Tần Nguyễn, bên trong đôi mắt hút hồn người khác của hồ yêu lộ ra ánh sáng say mê. Hồ yêu ngửa đầu, cái mũi chun lại. Cô ta hít một hơi thật sâu hơi thở khiến cô ta cảm thấy quen thuộc, nhưng lại không kìm lòng được mà thần phục trên người Tần Nguyễn. Hồ yêu liếm môi, không dằn lòng nồi mà nói: “Thơm quá, cô thơm quá.” Gương mặt quyến rũ của cô ta lộ vẻ say mê. Giống như là dùng một loại ma túy nào đó, khiến cô ta bị nghiện và không thể tự kiềm chế được. Tần Nguyễn phát giác ra hồ yêu xích lại gần mình, như đang muốn lao vào trong ngực của cô, cô bèn đưa tay đẩy cô ta ra. Hồ yêu bị đẩy ngã xuống đất, cô ta chủ động bật dậy quỳ gối trước mặt Tần Nguyễn. Đôi mắt long lanh lúng liếng của cô ta nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn. Tần Nguyễn cảm giác toàn thân mình nổi da gà, cô nhíu mày hỏi: “Vừa rồi cô làm gì thế?” “Trên người cô thơm quá, rất dễ chịu.” T Hai tay hồ yêu đặt ở trên gối, cô ta dùng ánh mắt trông mong mà nhìn Tần Nguyễn, trên mặt lộ ra biểu cảm khát vọng.

Cảnh tượng này khiến mọi người trong phòng nhìn mà thấy tam quan như bị khiêu chiến. Một phút trước một người một yêu còn đang đối đầu với nhau, vậy mà đột nhiên lại thay đổi 180 độ. Trong không khí dường như tràn ngập một loại tín hiệu mập mờ nào đó. Vừa nãy Hoắc Dịch Dung còn cho là mình suy nghĩ nhiều, bây giờ nhìn lại mới thấy đây là lẫn lộn đầu đuôi rồi còn gì. Tưởng rằng con hồ yêu không biết ở đâu ra đang quỳ trên mặt đất kia muốn mê hoặc Tần Nguyễn. Nhưng rõ ràng là Tần Nguyễn mê hoặc con hồ yêu kia mà. Hoắc Dịch Dung khẽ chửi thầm một tiếng, anh ta bước lên trước, giơ chân đá văng con hồ yêu đang quỳ trên đất. Vợ của em ba nhà anh ta, cho dù là phụ nữ cũng không được ngấp nghé. Khóe mắt Tần Nguyễn giật giật, cô không được tự nhiên mà véo đầu ngón tay. Lẽ nào đầu óc con hồ yêu này có vấn đề? Cô khẽ cau mày, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không có vẻ gì là đang giả vờ của hồ yêu, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.
Hoắc Dịch Dung bỗng nhiên quay đầu lại, anh ta nhìn chằm chằm vào hồ yêu bằng ánh mắt hung tàn lạnh lẽo.

“Mày làm?” Hồ yêu chớp chớp đôi mắt lúng liếng: “Không phải, tôi không biết cô ta!” Hoắc Dịch Dung lại không nghe lời ngụy biện của cô ả, anh ta nói với Linh Hư Tử: “Đại sư, gần đến mùa đông rồi, tôi muốn có một chiếc đệm lông cáo.”
Nếu để hai người này thật sự hôn nhau, Hoắc Dịch Dung không có cách nào ăn nói với em ba nhà anh ta. Tần Nguyễn ngước mắt, cô nghiêng đầu cười nói: “Em đang phân biệt mùi trên người hồ yêu, xem có phải do cô ta gây chuyện không.” “Thì ra là em muốn ngửi mùi hôi trên người cô ta.”

Hoắc Dịch Dung hiểu lầm nhưng không hề cảm thấy xấu hổ, anh ta cười tủm tỉm buông vai Tần Nguyễn ra, để cô tiếp tục. Trong mắt Tần Nguyễn lộ vẻ bất đắc dĩ.
Hồ yêu bị đánh, muốn phản kháng nhưng đành bó tay không làm gì được. Thấy Tần Nguyễn lại muốn đánh mình, cô ả trừng mắt, hét ầm lên. “Bà đây không biết cô, tại sao cô lại đánh bà đây hả! Lòng bàn tay của Tần Nguyễn dừng lại khi chỉ còn cách mặt của hồ yêu tầm vài centimet. Cô nâng nửa khuôn mặt xinh đẹp hơi sưng của hồ yêu lên, lạnh giọng hỏi: “Đã không biết, tại sao lại muốn đấy tôi vào chỗ chết?” Mặt mũi hồ yêu tràn đầy tức giận: “Tôi chưa từng gây tổn thương cho cô nhé.” Cô ta chẳng qua là tham lam dương khí trên người Phó Dận Như, nên ở bên cạnh anh ta hút mấy ngày thôi, tại sao mà cả đạo sĩ thối lẫn Thiên Sư đều xuất hiện vậy.

Mà cái cô Thiên Sư đang mang thai ở trước mặt này có thực lực mạnh hơn cô ta.
Nhìn sức mạnh đang trói chặt tay chân của cô ta thì thấy, cho dù cô ta có dốc hết toàn lực cũng không thể làm người này bị thương. Ánh mắt ảm đạm khó dò của Tần Nguyễn lướt qua đôi mắt lúc nào cũng tỏa ra sức quyến rũ của hồ yêu. Sâu trong đáy mắt con hồ yêu này có sự mê mang, ấm ức, và cả sự sợ hãi nữa. Vẻ mặt như vậy không khỏi khiến Tần Nguyễn khẽ nhíu mày.

Vì để chứng thực có phải đối phương là kẻ mê hoặc Lâm Hạo để đẩy cô vào chỗ chết hay không, Tần Nguyễn đưa tay tóm lấy phần gáy của hồ yêu, kéo cô ta tới trước mặt cô. Cô chậm rãi cúi đầu tới gần hồ yêu, trông giống như muốn hôn đối phương. Hoắc Dịch Dung đứng bên cạnh thấy cảnh này mà khóe môi hơi giật giật. Anh ta tiến lên đè bả vai của Tần Nguyễn xuống, kéo về phía lưng ghế sô pha ở phía sau: “Em dâu, có phải em bị mị lực của hồ yêu khống chế hay không?”
Giọng anh ta trầm thấp, không nóng cũng không vội, nhưng mỗi câu từ đều lộ ra sát khí. Linh Hư Tử hơi nheo mắt lại, đáp: “Tuy là gia tiên, nhưng đã quấy rầy trật tự của nhân gian thì nên xử lý.” Ông ta lại nhìn về phía Tần Nguyễn, hỏi: “Tam thiếu phu nhân, cô tự ra tay hay để tôi làm thay cô?” Giọng Tần Nguyễn đều đều: “Không làm phiền đại sư.”

Cô đưa tay ra vỗ vào trong không khí, hồ yêu đứng trong phòng bị cô tóm lấy từ xa, kéo đến trước mặt.
Yêu khí để lại trên xe của thủ phạm đã mê hoặc Lâm Hạo, suýt chút nữa gây ra tai nạn lớn trước đó chính là của con hồ yêu trước mặt này.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.