Con trai cả của ông ta đã 1phải chịu quá nhiều khổ sở rồi. Phó Dận Như nheo mắt lại, vẻ mặt dịu đi rất nhiều. Hồ yêu hoàn toàn phát điên, ngũ quan trên gương mặt vặn vẹo dữ tợn. “Mày dám! Bà liều mạng với mày!”
Yêu lực của cô ta bộc phát, hai mắt đỏ hồng, móng tay sắc nhọn xé rách chiếc lồng bằng ánh sáng vàng. Lồng ánh sáng vàng vốn là thứ chuyên cắn nuốt yêu lực, khi hồ yêu xé rách chiếc lồng, hai tay của cô ta cũng bị sức mạnh này ăn mòn. Mười ngón tay bị ánh sáng vàng cắn nuốt hơn phân nửa, máu tươi chảy đầm đìa, nhìn trông vô cùng thê thảm. Trên người con hồ yêu bỗng tuôn ra một tia sáng vàng mờ nhạt, và nó nhanh chóng chạy trốn ra ngoài. Hai mắt Linh Hư Tử mở to, trên khuôn mặt bình tĩnh lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Mi vậy mà lại là gia tiên!” Gia tiên, cũng chính là Hồ Tiên được con người thờ cúng. Ánh mắt lạnh lẽo, giống như đang đánh giá một vật chết khiến anh ta cảm thấy hứng thú vậy.
Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một con hồ yêu, đúng là vô cùng quyến rũ, báu vật gợi cảm. Phó Nhạc Nguyên và Phó Dẫn Như cũng nhìn thấy tự thể hình người của hồ yêu. Hai cha con không hề bị kinh ngạc trước sắc đẹp của hồ yêu, bọn họ đều nhíu mày, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm người phụ nữ đột nhiên xuất hiện. Ánh mắt sắc bén của Linh Hư Tử đâm vào người hồ yêu, thân thể tuyệt đẹp của đối phương chẳng gây nên bất kỳ sự kinh ngạc nào với ông ta, có thể so sánh nó với một con rối vô hồn. “Hôm nay thu mi là đủ rồi, mi tự động đầu hàng hay là để ta đánh cho tới khi mi không đứng dậy được?”
Ông ta nhấc chân đi từng bước một về phía hồ yêu. Con hồ yêu chớp chớp đôi mắt lúng liếng: “Hừ, muốn thu tôi, nằm mơ đi!” Cô ả lắc hông bước hai bước về phía Linh Hư Tử, trông dáng vẻ không hề sợ hãi. Anh ta đưa tay sờ đầu Phó Kỳ Nguyệt, ấm á2p nói: “Anh biết rồi, con bé này người không lớn mà sao lại suy nghĩ nhiều như vậy.”
Phó Kỳ Nguyệt mím môi, nói khẽ: “Em chỉ7 muốn anh được khỏe thôi, muốn thấy anh sống lâu trăm tuổi.” Khi cô ả bước đi, mái tóc dài phủ lên trên người hồ yêu che đi những vị trí nhạy cảm trên cơ thể cô ta. Cái mông hơi vểnh lên, thân hình đẹp tự nhiên như lộ ra ngoài, quyến rũ vô cùng. Hình ảnh như vậy đập thẳng vào mắt mọi người. Nếu là một người đàn ông không có lực tự chủ cao thì chắc chắn sẽ bị phong thái của cô ả quyến rũ. Bản tính của hồ yêu là lẳng lơ, dâm đãng, là loại yêu mỏ có thể mê hoặc lòng người nhất. Linh Hư Tử không nói những điều vô nghĩa với cô ả nữa, tay ông ta lại bắt quyết, miệng lẩm bấm. Chiếc lồng bằng ánh sáng vàng đang co lại, hồ yêu bị giam ở bên trong, cô ta nhanh chóng bị chiếc lồng bằng ánh sáng vàng mờ nhạt khống chế ở trong đó. Linh Hư Tử, Hoắc Dịch Dung và hai cha con nhà họ Phó đã thoát thỏi lồng ánh sáng vàng. Còn hồ yêu bị nhốt ở bên trong, mười ngón tay của cô ta mọc ra móng tay sắc nhọn, điên cuồng cào lên không trung: “Đạo sĩ thối, dám bẫy tao!” Gương mặt xinh đẹp của cô ta trở nên dữ tợn, nhưng vẫn không mất đi sự quyến rũ. Linh Hư Tử dùng ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn cô ả, ông ta móc từ trong túi áo ra một lá bùa rồi đi đến gần lồng ánh sáng đang nhốt hồ yêu.
Nhìn thấy lá bùa trong tay Linh Hư Tử, mặt hồ yêu biến sắc, bên trong đôi mắt lúng liếng lộ ra vẻ hoảng sợ. Khi đối phương xông lên, Linh Hư Tử thầm nghĩ, lần này ông ta phải gia tăng sức mạnh bắt nó, không để nó dễ dàng trốn thoát được nữa. Trước đó ông ta tưởng nó là hồ yêu bình thường, bây giờ mới thấy ông ta đã đánh giá thấp thực lực của đối phương rồi. Linh Hư Tử đưa tay bấm quyết, mở miệng niệm chú, chuẩn bị tiếp tục dùng lồng ánh sáng vàng thu hồ yêu.
“Bành!” Hai tay Linh Hư Tử vẫn còn giữ động tác bấm quyết, cơ thể ông ta tràn ngập sát khí. Ông ta nhìn người phụ nữ trang điểm đậm, gương mặt xinh đẹp trước mắt mà nghiêm nghị lên tiếng: “Tiểu hồ ly tinh, dám nhìn trộm cơ thể thuần dương, nhiễu loạn trật tự nhân gian, hôm nay ta sẽ thuận theo mệnh trời mà thu mi!”
Hồ yêu biến thành người, mái tóc dài xõa tung trên vai, che đi cơ thể trần truồng của cô ta. Dáng người hoàn hảo, làn da trắng nõn nà, giống như đang phát sáng. Cặp lông mày, chiếc mũi, đôi môi đỏ mọng và đôi mắt trong veo như nước ấy tràn ngập sức cảm dỗ mạnh mẽ. Mọi cử động của hồ yêu đều toát ra một lực sát thương vô hình nhằm vào đàn ông. Đôi môi đỏ mọng của cô ta khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng nói: “Tên đạo sĩ thối kia, trên đời này có rất nhiều yêu mị, ông có thể thu được hết sao!” Rõ ràng là lời nói tức giận, nhưng từ trong miệng cô ta nói ra lại giống như đang làm nũng. Nhưng bốn người đàn ông ở đây lại không có ai bị mê hoặc. Hoắc Dịch Dung hơi nhướng mày, anh ta dùng ánh mắt bắt bẻ nhìn hồ yêu. Hồ yêu cúi đầu nhìn hai bàn tay xinh đẹp của mình biến thành trụi lủi, cô ta nghiến răng. Cô ta thổi một ngụm khí vào tay mình, một luồng sương mù màu trắng quấn quanh đoạn tay cụt đầm đìa máu tươi.
Chỉ trong giây lát, những ngón tay trắng nõn nà lại mọc ra. Móng tay cũng càng ngày càng dài, thoáng lóe lên ánh sáng sắc nhọn. Hồ yêu hài lòng nhìn móng tay của mình, cô ta ngẩng đầu trừng mắt với Linh Hư Tử: “Đạo sĩ thối, tao muốn giết mày!” Nói rồi liền phi thân xông lên.
Linh Hư Tử cau mày, thầm nghĩ con hồ yêu trước mắt này xem ra là thuộc về tà phái. Có một số gia tiên rất yêu quý danh tiếng của mình, mà con hồ yêu này lại sát khí tràn trề. Phó Kỳ Nguyệt thu hồi ánh mắt và bước nhanh rời khỏi phòng nghỉ.
Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, Linh Hư Tử xắn tay áo lên, ánh mắt lạnh nhạt trở nên sắc bén. Ông ta nhìn chằm chằm Phó Dận Như, hai tay đan vào nhau, nhanh chóng bẩm quyết. Trong miệng lẩm bẩm, ngay sau đó một chiếc lồng ánh sáng vàng vô hình áp xuống đỉnh đầu của Đại công tử nhà họ Phó. Miệng Linh Hư Tử liên tục niệm chú, và khi ông ta tăng tốc độ nói, chiếc lồng bằng ánh sáng vàng bao phủ Phó Dẫn Như kéo dài vô tận. Chiếc lồng ánh sáng vàng trải ra, bao trùm lấy cả Phó Nhạc Nguyên đứng trong phòng, và Hoắc Dịch Dung ngồi ở trên ghế sô pha. “Tên đạo sĩ thối kia!” Một tiếng quát kinh thiên động địa vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Một làn sương mù màu xám thoát ra từ cơ thể Phó Dận Như. Tiếng quát vừa rồi chính là phát ra từ làn sương đục ngầu này.
Hoắc Dịch Dung ngồi thẳng người dậy, đôi mắt hẹp dài và sắc bén của anh ta nhìn chằm chằm vào làn sương mù đang dần dần biến thành bóng người ở sau lưng Phó Dận Như. Đó là bùa Kim Cương.
Một khi bị dính vào, yêu lực của cô ta sẽ bị suy yếu, tu vi hóa thành hư không, chỉ trong nháy mắt cô ta sẽ hiện nguyên hình. Linh Hư Tử đứng ở bên ngoài lồng ánh sáng vàng, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào hồ yêu: “Tu hành không dễ, nể tình mi đã tu luyện thành hình người, ta tha cho mi một mạng, ở đâu thì quay về đấy đi.” Anh ta biết con bé này vẫn ghi nhớ chuyện năm đó, sợ anh ta lại7 xảy ra chuyện gì. Đại công tử nhà họ Phó than thở: “Con bé này... Ra ngoài chờ đi, đừng chạy lung tung.”
“Em biết rồi.”
Phó Kỳ Nguyệt chun mũi một cái rồi quay người rời đi.
Hoắc Dịch Dung lạnh lùng nhìn cô ta.