Trong lòng còn sợ khãi, anh ta hỏi với giọng điệu không quá chắc chắn: “Cô, là Tần Nguyễn à?” Sắc mặt Tần Nguyễn nhất thời tối sầm lại, toàn thcân cô tràn ngập hơi thở lạnh thấu xương.
Đôi mắt lạnh như ánh trăng của cô lóe lên tia sáng bằng giá, khuôn mặt xinha đẹp tràn ngập lệ khí. Tần Nguyễn tức giận đến mức đôi má bánh bao phình lên, cô chỉ tay vào Lâm Hạo, ngón tay run rẩy: “Tôi là cha anh!” Giọng điệu quen thuộc này khiến Lâm Hạo thở phào. Cơ thể của anh ta hoàn toàn xụi lơ, có cảm giác như mình sống sót sau tai nạn vậy. Sau một hồi im lặng. Tần Nguyễn lạnh lùng liếc nhìn Lâm Hạo: “Người nó muốn giết là tôi, anh có thể chất đặc biệt lại ngồi ở ghế lái cho nên mới bị mê hoặc.”
Trong lời nói của cô có ý trấn an Lâm Hạo. Thể chất của Lâm Hạo vốn có vấn đề, khi có ma quỷ ở gần, anh ta luôn là người xui xẻo nhất.
Mà loại chuyện như thế này đã xảy ra mấy lần rồi. Cô trừng mắt nhìn người đàn ông này, hai mắt như muốn phun lửa: “Anh có biết vừa rồi là ai đã đưa anh vào ảo cảnh không? Anh đã nhìn thấy cái gì?”
Thì ra là ảo cảnh, chẳng trách lại không chân thực như vậy. Đầu óc Lâm Hạo hỗn loạn, gió đêm thổi qua khiến anh ta khôi phục được một chút lý trí. “Tôi đang lái xe, có một người phụ nữ giống cô như đúc ngồi ở băng ghế sau, ban đầu tôi cũng không phát hiện ra vấn đề, vẫn nói chuyện bình thường với cô ta. Người phụ nữ kia bảo tôi lái xe, sau đó bỗng dưng có một con thỏ nhảy ra giữa đường, cô ta lại bảo tôi đuổi theo, tôi nhận ra có điều gì đó không ổn...” Anh ta ấp úng nói, cuối cùng kể cho Tần Nguyễn nghe mọi chuyện xảy ra trong ảo cảnh. Tần Nguyễn nhíu mày, quanh người tràn ngập áp suất thấp. Cô chậm rãi buông cổ áo của Lâm Hạo, cơn tức giận thoáng cái biến mất. Tần Nguyễn đứng trên cầu vượt, nhìn quang cảnh dòng sông phản chiếu ánh trăng sáng lóng lánh như tấm gương bên dưới cầu. Ánh trăng lạnh lẽo rơi xuống trên người cô, khiến cô trông vô cùng u ám và đáng sợ. Vừa rồi, nếu không phải vào lúc nguy cấp nhất Hoắc Khương ngăn Lâm Hạo lại, thì bọn họ đều sẽ bị Lâm Hạo đang bị mê hoặc trong ảo cảnh lái xe tông qua lan can của cầu vượt và lao vào dòng sông lạnh giá rồi. Với cây cầu cao như vậy, một khi rơi xuống nước, Tần Nguyễn có thể tự bảo vệ mình. Nhưng cô không thể đảm bảo rằng hai đứa trẻ trong bụng cô sẽ không xảy ra chuyện.
Rơi từ trên cao xuống, tốc độ chạm mặt nước rất nhanh, lực tác động mạnh sẽ khiến mặt nước cứng như xi măng. Thử hỏi đứa trẻ trong bụng mẹ sẽ sống sót như thế nào dưới một tác động lớn như vậy. Hơi thở khó chịu quanh người Tần Nguyễn nhanh chóng khuếch tán. Đôi mắt hung ác của cô dần trở nên lạnh lẽo, không có một chút tình cảm nào, sâu không thấy đáy, thần bí khó lường. Tần Nguyễn xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng u ám nhìn phần đầu xe bị biến dạng của chiếc xe sang trọng kia, cô lắc đầu: “Chúng ta chưa về vội.” Hoắc Khương: “Ý của cô là?” “Quay trở lại nhà họ Phó.” Tần Nguyễn chưa xác định được thứ vừa nãy mê hoặc Lâm Hạo là gì, nhưng cô ngửi được một mùi hôi.
Đây không phải là sát khí của quỷ mị, mà là yêu khí nồng đậm. Nhưng mặc kệ là yêu tinh hay quỷ quái, đã dám ra tay với cô thì cũng nên để lại thứ gì đấy chứ. Tần Nguyễn nhất thời đổi ý. Một đoàn người lên xe, quay trở về nhà họ Phó. Trên xe, Tần Nguyễn nhận được điện thoại của Hoắc Tam gia. “Nguyễn Nguyễn, em không sao chứ?” Một giọng nói trầm và nhẹ nhàng truyền vào trong tai Tần Nguyễn, xoa dịu tâm trạng vừa nôn nóng vừa tức giận của cô. Một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt cô: “Làm sao anh biết em xảy ra chuyện?” Có đôi khi Tần Nguyễn thật sự rất tò mò, tại sao mỗi lần cô có chuyện gì là Tam gia luôn luôn có thể biết đầu tiên. Điều này khiến cô có cảm giác mình đang bị theo dõi, như thể những gì cô làm đều bị Tam gia theo dõi mọi lúc mọi nơi vậy. Nhưng cô làm sao biết được, với sự coi trọng hiện tại của nhà họ Hoắc dành cho cô, thì mỗi lần cô đi ra ngoài, nhà họ Hoắc đều phải kích hoạt biện pháp khẩn cấp bậc một. Thời gian cô dừng lại trên cầu vượt quá dài, bên hệ thống an ninh nhận thấy có điều gì đó không ổn nên báo cáo lên Tam gia. Vì là việc liên quan đến Tần Nguyễn nên Hoắc Vân Tiêu tất nhiên phải đi mở thiết bị giám sát trong toàn thành phố và khóa chặt vị trí của Tần Nguyễn. Lúc này, anh đang ngồi trong phòng máy tính có hệ thống giám sát toàn thành phố, tận mắt nhìn thấy chiếc xe Tần Nguyễn ngồi thay đổi lộ trình về nhà. Giọng nói đàn ông phát ra từ loa của điện thoại: “Anh nhìn thấy em.” Tần Nguyễn không hề do dự mà phản bác ngay: “Không thể nào.” Hoắc Tam gia đứng ở khu vực trung tâm của hàng trăm màn hình giám sát trong phòng. Có hàng ngàn hình ảnh giám sát ở đây, trong đó không bao gồm các khu vực công cộng, chẳng hạn như trung tâm mua sắm, siêu thị, cao ốc văn phòng, v.... Tiếng cười vui vẻ của anh khẽ vang lên: “Vừa nãy lúc Nguyễn Nguyễn mới lên xe, lấy ra từ trong túi xách một viên kẹo sô cô la do anh đề vào lúc tối, ăn ngon không?” “Ngon, ngọt mà không ngấy.” Tần Nguyễn nói xong thì hơi cau mày: “Anh đang không ở nhà?”
Giọng của cô hơi trầm, xen lẫn vẻ không vui, có dấu hiệu muốn nổi giận. Tần Nguyễn chưa quen với tình hình sức khỏe hiện giờ của Tam gia mà đi ra ngoài thì lại phải chịu tội. Hoắc Tam gia: “Trong phòng giám sát ở nhà, anh có thể nhìn thấy rõ biển số của chiếc xe em đang ngồi.” Giọng nói của anh trầm thấp êm dịu, giống như rượu được chôn lâu ngày, uống vào một ngụm thơm cả khoang miệng, dư vị vô tận. Tần Nguyễn hơi nhướng mày: “Chuyện này anh cũng làm được?” Cô vẫn còn cách biệt thự Hương Tạ một khoảng cách, vậy mà Tam gia đang ở nhà lại có thể kiểm tra giám sát ở đây, điều này không thể không khiến cô nghi ngờ liệu có phải đối phương có thể kiểm tra camera giám sát của toàn thành phố hay không. Trong lòng nghĩ như thế nào, Tần Nguyễn cũng hỏi ra luôn như thế. Hoắc Tam gia cũng chẳng giấu giếm gì, anh nói: “Đúng vậy, chỉ cần anh muốn thì có thể nhìn thấy bất kỳ nơi nào ở trong thủ đô này.” Lời này nghe làm sao giống như đang nói, chỉ cần anh muốn thì lúc nào cũng có thể nhìn thấy em. Tần Nguyễn trầm mặc một lúc lâu. Tam gia lại nói: “Nếu Nguyễn Nguyễn có hứng thú, lần sau anh dẫn em vào đây xem nhé?” Trong giọng nói của anh có một sự cám dỗ khó tả. Tần Nguyễn không có hứng thú mấy: “Để sau hãy nói đi.” Tam gia đang ở trong phòng giám sát, đôi mắt thâm thúy của anh khóa chặt vào chiếc xe màu đen đang phóng nhanh trên màn hình. Tần Nguyễn đang ngồi trong chiếc xe này, còn anh đã thay đổi màn hình hiển thị của hơn mười camera giám sát theo tốc độ của chiếc xe màu đen.
Thấy chiếc xe lại biến mất khỏi tầm mắt, Hoắc Tam gia nhấc chân bước đến màn hình giám sát tiếp theo.
Anh nhìn chằm chằm bóng xe trên màn hình, nhẹ giọng hỏi: “Sao em không về nhà?” Tần Nguyễn trầm giọng nói: “Em bị ám hại, đang tìm người giải quyết mối thù này.” “Là người hay là sinh vật phi tự nhiên?” Hai tay Hoắc Khương còn giữ tư thể đặt ở trên tay lái. Lâm Hạo nhận ra có gì đó không ổn, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cảnh tượng nguy hiểm bên ngoài hiện ra trước mắt.
Chiếc xe mà anh ta đang ngồi đây đã đâm vào trụ đá bên cạnh cầu vượt và dừng lại ở mép cầu. Chỉ cần đánh lái sang trái nửa mét nữa thôi, là cả người và xe sẽ lật thẳng xuống dưới sông.
Bên ngoài chiếc ô tô sang trọng bị biến dạng do va vào trụ đá, chiếc xe được các ám vệ nhà họ Hoắc đi cùng lần này bao vây xung quanh. Lâm Hạo cảm thấy huyệt Thái Dương của mình nhảy dựng lên. Dù chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ cần nhìn cảnh tượng trước mắt, anh ta cũng biết màn vừa rồi mạo hiểm đến mức nào. Tần Nguyễn cũng cảm thấy áy náy, dở khóc dở cười. Với cái thể chất này của Lâm Hạo mà vẫn còn đi theo bên cạnh cô, thì đúng là phải chịu tội rồi. Nghe được sự an ủi trong lời nói của Tần Nguyễn, Lâm Hạo càng sợ hãi. Anh ta đỡ cánh tay phải bị trật khớp của mình, lo lắng nhìn Tần Nguyễn và hỏi: “Cô không sao chứ?” Tần Nguyễn chỉ vào mặt nước sóng gợn lăn tăn dưới cầu: “Suýt chút nữa tôi đã bị anh cho nhảy vào trong nước sông lạnh lẽo này, sống sót sau tai nạn, anh nói tôi có sao không?” Lâm Hạo liếc nhìn dòng sông dưới cầu, anh ta xin lỗi: “Tôi không cố ý, ai biết cái thân tàn tạ này của tôi lại giỏi chọc phải ma quỷ như thế chứ.”
“Nếu cậu cố ý thì bây giờ cậu đã không còn đứng ở chỗ này nói chuyện với phu nhân nữa đâu.” Người lên tiếng chính là Hoắc Khương vừa đi xuống xe và đến gần hai người. Ông ta đứng trước Lâm Hạo, mạnh tay kéo tay phải chật khớp của anh ta về lại đúng vị trí. Lâm Hạo đau đến mức há mồm: “Chú Khương à, chú đừng vô tình như thế chứ, tôi cũng chỉ là người bị hại... A!!!” Câu còn chưa nói xong đã bị tiếng kêu thảm thiết thay thế. Sau khi chỉnh lại vị trí chật khớp cho tay của Lâm Hạo, nghe tiếng gào thét bên tai, khóe môi Hoắc Khương vẽ lên một đường cong không đáng kể. Lâm Hạo ôm tay phải của mình, nhìn Hoắc Khương bằng ánh mắt lên án.
“Chú thế này có được tính là dùng việc công báo thù việc riêng không hả?” Gương mặt bình thường của Hoắc Khương tỏ ra vô tội, như thể mình không hiểu Lâm Hạo đang nói gì. Ông ta khẽ khom người với Tần Nguyễn đứng ở bên cầu: “Phu nhân, đêm đã khuya, cô ngồi chiếc xe phía sau kia trở về nhé?” Tần Nguyễn ở trước mắt này mới là Tần Tiểu Ngũ mà anh ta quen biết, không thể là giả được.
Cô ấy biết nóng giận, tính tình vẫn táo bạo như cũ. Cổ tay phải truyền đến cảm giác đau đớn, Lâm Hạo cúi đầu nhìn. Tay phải của anh ta vô lực rủ xuống, đang muốn dùng sức thì một cơn đau thấu tim đánh tới.
“Gãy tay.” Giọng nói lạnh lẽo của Hoắc Khương vang lên bên tai, cách Lâm Hạo vô cùng gần. Lâm Hạo trừng mắt nhìn, ánh mắt mê mang tập trung vào bóng người đang ở trước mặt. Hoắc Khương từ chỗ ghế lái phụ nghiêng người ép ở trên người Lâm Hạo, ông ta đặt khuỷu tay lên ngực anh ta, dùng lực rất mạnh trấn áp anh ta. Chẳng trách vừa rồi cảm thấy rất khó thở. Hoắc Tam gia nói, giọng cố chấp: “Anh chờ em.” Tần Nguyễn: “... Tùy anh.”
Hai người không tiếp tục lên tiếng, cũng không cúp điện thoại. Tần Nguyễn nói: “Anh cúp máy đi.”
“Ừ.” Tam gia đồng ý. Tần Nguyễn đợi một lúc, bên kia vẫn không cúp máy.
Cô khẽ tặc lưỡi một cái: “Em sẽ cố gắng về sớm một chút, anh chú ý sức khỏe, thấy buồn ngủ là phải đi ngủ ngay đấy.”