Hoắc Dịch Dung hơi chau mày, anh ta ngửi được mùi của đồng loại từ t2rên người đối phương. Phó Dận Như đứng ở bên cạnh em gái Phó Kỳ Nguyệt, tay khoác vai cô ta và thì thầm điều gì đó với nét mặ7t dịu dàng. Trên khuôn mặt Phó Kỳ Nguyệt nở một nụ cười rạng rỡ, trông như một cô bé con, ánh mắt tràn đầy sự ỷ lại. Phó gia 7chủ thì mỉm cười nhìn hai đứa con của mình. Lúc Hoắc Dịch Dung đưa Linh Hư Tử tới, ba người nhà họ Phó ở trong phòng cùng đồn2g thời nhìn sang. Phó Dẫn Như ngẩng đầu, ánh mắt dò xét qua một lần trên người Hoắc Dịch Dung, đôi mắt ôn hòa khẽ nheo lại. Á0nh mắt của đối phương khiến Hoắc Dịch Dung có cảm giác không thoải mái như bị xúc phạm. Dù mặc bộ âu phục được cắt may riêng, qua mấy lớp vải nhưng cũng khó mà ngăn được ánh mắt lạnh lùng bắt bẻ kia của Đại công tử nhà họ Phó. Ánh mắt của Phó Dẫn Như khóa chặt vào gương mặt tuấn tú của Hoắc Dịch Dung, anh ta vuốt nhẹ cằm, không nóng không lạnh chào hỏi: “Hoắc Nhị thiểu.” Không biết có phải là ảo giác của anh ta hay không. Mà anh ta luôn cảm thấy lòng dạ của gã Phó Dẫn Như này quá sâu, là một người rất khó ở chung. Trên người đối phương không chỉ có mùi máu tươi giống như anh ta, hơn nữa còn biết giấu tài, có khí chất xấu bụng y hệt em ba nhà anh ta. Phó Kỳ Nguyệt không biết lấy từ đầu ra chiếc khăn tay thêu hoa mẫu đơn, kéo tay Phó Dẫn Như rồi cẩn thận lau bụi bẩn trên tay anh trai mình.
Trong lúc này Linh Hư Tử tranh thủ tìm hiểu tình huống. Lá bùa trong tay anh ta đã hóa thành tro tàn.
Động tác mở lòng bàn tay của anh ta quá nhanh, khiến tro tàn bị gió thổi bay, vấy xuống mặt sàn phòng nghỉ. “Anh, anh không sao chứ?!” Phó Kỳ Nguyệt nhìn thấy hiện tượng quái dị này bèn vội vàng chạy tới. Cô ta kéo tay Phó Dận Như, mặt mũi đầy khẩn trương lo lắng xem xét tay cho anh ta. Hiện tượng kỳ lạ vừa rồi xảy ra dưới tầm mắt của mọi người, Tứ tiểu thư nhà họ Phó đứng rất gần nên thấy rõ ràng. Trước khi anh cả siết chặt lá bùa trong lòng bàn tay, lá bùa vẫn còn nguyên vẹn, nhưng giờ đã biến thành tro rồi. Hiện tượng như vậy khiến sắc mặt của người nhà họ Phó đều khó coi. Linh Hư Tử nhìn chằm chằm tro bụi trong lòng bàn tay của Phó Dận Như, vẻ mặt bình tĩnh thong dong của ông ta khẽ biến sắc. Phó Dận Như rũ mắt xuống nhìn chằm chằm tro bụi trong lòng bàn tay mình, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái.. Anh ta nhớ lần trước đại sư Tuệ Thành của chùa Nam Ẩn đưa cho anh ta lá bùa nhưng không có tác dụng gì cả. Cuối cùng đại sư vẫn giải quyết được nữ quỷ đã quấn lấy anh ta. Đúng vậy, là nữ quỷ. Một con nữ quỷ muốn quyến rũ anh ta, muốn quấy rầy cuộc sống bình thường của anh ta. Từ hôm đó trở đi, Đại công tử nhà họ Phó bắt đầu tin rằng trên thế gian này có ma quỷ tồn tại. Khi lá bùa của Linh Hư Tử hóa thành tro trong lòng bàn tay, anh ta có thể cảm nhận rõ ràng điều đó. Như thế có phải là đạo hạnh của Linh Hư Tử cao hơn một bậc so với đại sự Tuệ Thành của chùa Nam Ấn không. Phó Dẫn Như ngập ngừng nâng cổ tay lên. Linh Hư Tử nắm chặt tay của anh ta và từ từ nhắm mắt lại.
Sắc mặt của mỗi người trong phòng nghỉ khác hẳn nhau. Đối phương không hề uy hiếp hay ép buộc gì, chỉ có thái độ lo lắng của một người cha. Linh Hư Tử kìm nén những suy nghĩ ích kỷ và hẹp hòi trong lòng mình. Vận mệnh đã được quyết định từ lâu và không thể dễ dàng thay đổi. Cho dù ông ta không ra tay, Phó Dẫn Như thật sự xảy ra chuyện, thì theo luật nhân quả, nhà họ Phó cũng sẽ không gục ngã. Nếu như thế lực của Đế Tinh và những ngôi sao khác đã có số mệnh phải tranh đấu với nhau, thì một người bình thường như ông ta cũng không có thực lực để ảo tưởng thay đổi điều gì. Tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi.
Sắc mặt của Linh Hư Tử khôi phục một chút ấm áp, ông ta bình tĩnh nói: “Tôi chỉ có thể cố gắng hết sức thử một lần thôi.” Phó Nhạc Nguyên vội vàng nói: “Ngài quá khiêm nhường rồi, môn phái Linh Sơn truyền thừa mấy trăm năm, thực lực cao hơn hẳn các Thiên Sư khác trong giới Huyền học.” Dù được khen ngợi hết lời, thái độ của Linh Hư Tử vẫn điềm tĩnh không hề nóng nảy: “Núi này cao còn có núi khác cao hơn, môn phái Linh Sơn làm sao bì được với những vị cao nhân ấn thể không màng danh lợi, chung quy cũng chỉ là người bình thường thôi.”
Phó Nhạc Nguyên nghe vậy thì nụ cười trên mặt thực lòng hơn nhiều. Ông ta nhìn sang Hoắc Dịch Dung: “Nhị thiếu, để đại sư Linh Hư Tử xem cho Dận Như nhé?” Hoắc Dịch Dung hơi nâng cằm, Linh Hư Tử từ phía sau anh ta đi về phía Phó Dận Như. Phó Nhạc Nguyên đứng ở bên cạnh hai anh em Phó Dẫn Như và Phó Kỳ Nguyệt, ông ta cười híp mắt đi lên phía trước.
Ông ta giới thiệu với Hoắc Dịch Dung: “Nhị thiếu, đây là đứa con trai cả bất tài của tôi, tên là Dận Như.” Đôi mắt Hoắc Dịch Dung sâu thẳm, miệng nở một nụ cười trêu tức. Phó Dẫn Như nhíu mày, phát giác Hoắc Dịch Dung không vui nên cuối cùng cũng không nói gì.
Phó Nhạc Nguyên nhìn về phía Linh Hư Tử mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn đứng cạnh Hoắc Dịch Dung: “Chắc vị này chính là đại sư Linh Hư Tử của môn phái Linh Sơn?” Linh Hư Tử giữ thái độ xa cách: “Tôi không được tính là đại sư, chẳng qua chỉ là trông coi môn phái để kiểm ăn thôi.” Đem người này so sánh với Hoắc Tam gia... vậy mà Linh Hư Tử lại không biết nên nói ai càng cao hơn một bậc. Tam gia có bát tự toàn âm, mệnh thuần âm. Đại công tử nhà họ Phó có thể chất thuần dương, dễ bị ma quỷ nhớ thương, muốn hút dương khí trên người anh ta để tu luyện.
Nếu tính về chuyện sức khỏe thì Tam gia không địch lại được Đại công tử nhà họ Phó. Đại công tử nhà họ Phó ngước mắt, đôi mắt thâm thúy lộ ra ánh sáng nhẹ nhàng: “Làm phiền đại sư.” Ánh mắt của anh ta lại nhìn về phía Hoắc Dịch Dung đang có vẻ mặt thoải mái, ngồi ở trên ghế sô pha. “Cảm ơn Hoắc Nhị thiểu.” Chung quy lại thì cũng là nhờ có nhà họ Hoắc mời Linh Hư Tử tới, anh ta nói tiếng cảm ơn là chuyện đương nhiên.
Hoắc Dịch Dung ngồi yên, trên miệng nở nụ cười rất nhẹ: “Cảm ơn bây giờ có phải hơi sớm không?” Phó Dẫn Như trầm mặc nhìn Hoắc Dịch Dung, suy tư một lúc anh ta nói: “Tóm lại là vẫn phải cảm ơn cậu.” Giọng nói trầm thấp, rõ ràng anh ta nói lời nói bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng lại mang tới cho người ta cảm giác vô cùng quyến rũ. Hoắc Dịch Dung khẽ xì một tiếng: “Ai biết Phó Đại công tử bị thứ gì quấn thân, nhỡ đâu đang làm lại xảy ra chuyện, anh nói cảm ơn tôi sớm thế này chẳng phải tôi nhận thì lại thành ngại quá à?” Thế nhưng ngôi sao Để Tinh được các ngôi sao khác bao xung quanh vậy mà lại không sáng bằng ngôi sao mới này.
Linh Hư Tử cũng có chút lòng riêng, ông ta không muốn nhìn thấy những ngôi sao khác thay thế Đề Tinh. Để Tinh hạ phàm, tạo phúc cho thế gian. Đây là một sự kiện trọng đại rất tốt cho vùng đất này và cả với người dân nữa. Phó Dẫn Như có dương khí rất mạnh, là hậu duệ trực hệ của nhà họ Phó, và cũng là người nắm quyền đời tiếp theo của nhà họ, người này bất phàm. Vẻ mặt Phó Nhạc Nguyên khẩn trương, Phó Kỳ Nguyệt thì dùng ánh mắt trông mong mà nhìn Phó Dẫn Như và Linh Hư Tử không chớp mắt.
Chỉ có mình Hoắc Dịch Dung là tỏ vẻ lười nhác tựa lưng trên ghế sô pha, ánh mắt bình thản. Mấy lời mà Hoắc Dịch Dung nói, nếu như anh ta không phải là Hoắc Nhị gia thì sợ là đã bị người nhà họ Phó đánh cho một trận rồi đuổi đi rồi.
Như không để ý đến hai ánh mắt này, khóe môi Hoắc Dịch Dung vẫn cong lên thành một nụ cười xấu xa. Nghênh đón đôi mắt sâu thẳm không nhìn thấy đáy của Phó Dận Như. Ngẫm thấy cũng phải, nếu không vì sao bao nhiêu năm qua nhà họ Hoắc vẫn luôn đi lại gần như vậy với môn phái Linh Sơn. Nghe đồn sức khỏe của Hoắc Tam gia không tốt, vẫn luôn được môn chủ của môn phái Linh Sơn điều trị.
Phó Nhạc Nguyên nhìn chằm chằm vào tro tàn trong lòng bàn tay của con trai, ông ta không còn cách nào giữ được nụ cười trên mặt nữa, sắc mặt ông ta chậm rãi trầm xuống, trên người tỏa ra thứ khí thể khó tả. Còn về phần lòng dạ và thủ đoạn, Linh Hư Tử không hiểu rõ Đại công tử nhà họ Phó, nhưng chắc đối phương cũng là nhân vật không thể khinh thường. Phó Nhạc Nguyên thấy Linh Hư Tử trầm tư, do dự thì không ngừng cố gắng: “Đại sư, tôi chỉ có một người thừa kế như vậy thôi, xin đại sư hãy cứu Dận Như! Ơn lớn của ngài, nhà họ Phó suốt đời không quên, chỉ cần sau này có việc gì cần dùng đến nhà họ Phó, xin ngài cử lên tiếng.”
Linh Hư Tử ngước mắt lên, ánh mắt lạnh nhạt rơi vào gương mặt đầy lo lắng của Phó Nhạc Nguyên, “A!”
Phó Dẫn Như rên nhẹ một tiếng, vội vàng buông tay ra. Mây phút sau, Linh Hư Tử buông tay của Phó Dẫn Như ra. Ông ta nhíu mày, vẻ mặt trang nghiêm nói với Hoắc Dịch Dung: “Nhị gia, Đại công tử nhà họ Phó bị yêu mì quấn thân, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức thử một lần, chứ không hoàn toàn nắm chắc.”
Hoắc Dịch Dung thoải mái dựa người vào ghế sô pha, anh ta nhếch miệng lên nở nụ cười rất nhẹ: “Ông làm được thì cứ làm, nếu không giải quyết được, bọn họ cũng không trách ông đâu.” Mấy tháng trước, đại sư Tuệ Thành của chùa Nam Ẩn cũng làm điều tương tự. Lá bùa đối phương lấy ra là bùa trân quý của môn phái Mao Sơn. Lúc ấy anh ta cũng cầm lá bùa nhưng không có hiệu quả gì. Lần này cầm lá bùa của Linh Hư Tử, anh ta nghĩ là cũng giống như thế thôi.
Ai dè, vừa nắm lá bùa trong tay, lòng bàn tay anh ta giống như bị lửa thiêu đốt vậy. Gia chủ nhà họ Phó cố gắng áp chế sự uy nghiêm của mình, và hỏi Linh Hư Tử một cách bình tĩnh nhất có thể: “Đại sư, tình hình thế nào?” Linh Hư Tử ngước mắt lên, chậm rãi lên tiếng: “Ngài Phó, yêu mộ quần lấy Đại công tử có đạo hạnh quá cao, tha thứ cho tôi bất lực.” Quanh người Linh Hư Tử có sự điềm tĩnh và lạnh nhạt rất siêu nhiên.
Nhìn ông ta rất có khí chất của một vị cao nhân không màng thế sự, nhưng thực chất lại là thờ ơ lạnh lùng. Phó Nhạc Nguyên nghe Linh Hư Tử nói không giải quyết được thì sắc mặt thoắt cái trở nên nghiêm túc. Ông ta không thể nào chấp nhận được lý do thoái thác của Linh Hư Tử. Nếu đã có thể phát giác ra được nguồn gốc của vấn đề thì làm sao lại không thể giải quyết được chứ. Phó gia chủ chắp tay với Linh Hư Tử: “Đại sư, nếu như ngài cũng không có biện pháp giúp Dẫn Như thì chắc trong cả giới Huyền học này chẳng ai có thể giải quyết được mất. Xin đại sư hãy ra tay, nhà họ Phó sẽ rất cảm kích ngài!” Linh Hư Tử nhìn xoáy sâu vào Phó Nhạc Nguyên và Phó Dận Như, còn Phó Kỳ Nguyệt thì bị ông ta phớt lờ. Trước khi nhà họ Phó đến thủ đô, ngôi sao của nhà Nam Cung xoay xung quanh ngôi sao Để Tinh Tử Vi đã biến mất, bị ngôi sao của nhà họ Phó này thay thế. Ông ta đứng ở trước mặt Phó Dận Như, ánh mắt lướt qua gương mặt với các đường nét rõ ràng của đối phương.
Linh Hư Tử vươn tay ra. Anh ta đáp lại thái độ không quá thân thiện của Đại công tử nhà họ Phó: “Lần đầu gặp mặt, Đại công tử.”
Ánh nhìn chòng chọc vừa rồi của người này khiến anh ta rất khó chịu, thái độ khó tránh khỏi có chút khác thường. Ông ta đứng ở trước mặt Phó Dẫn Như và hỏi: “Đại công tử, vừa rồi Nhị gia có nói với tôi là mấy tháng trước cậu bị tà ma quấn thân ở phía nam, rồi được đại sư Tuệ Thành của chùa Nam Ấn giải quyết cho?”
Phó Dẫn Như gật đầu: “Đúng vậy, thời gian đó luôn có một nữ quỷ đi vào trong giấc mơ của tôi, và nó đã bị đại sư Tuệ Thành và sư phụ Kiều của môn phái Mao Sơn cùng giải quyết.” Gương mặt được chăm sóc tỉ mỉ của Linh Hư Tử không có biểu cảm gì.
Ông ta nói với Phó Dận Như: “Lần này không phải nữ quỷ, mà là yêu mị.” Phó Dẫn Như gật đầu: “Tôi biết hai cô gái đó không phải cùng một người.”