Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 656: Hoắc nhị gia và tứ tiểu thư nhà họ phó lần đầu gặp nhau



Đến đây!”

Dung Kính nghe thấy tiếng gọi của Tần Nguyễn, anh ta không ngẩng đầu mà đáp lại. Anh ta đang xem lại những bức ảnh mà 1mình vừa chụp với Tiêu Vân Sâm, trên mặt tươi cười rạng rỡ. Trước khi rời đi, anh ta vẫy tay với Tiêu Vân Sâm, đến cả ánh mắt cũng khôn2g thèm nhìn đối phương lấy một cái. Dung Kính đi đến trước mặt Tần Nguyễn, cô thấy anh ta vẫn còn đang dán mắt vào xem ảnh chụp của mìn7h với Tiêu Vân Sâm thì hỏi: “Anh cũng là fan hâm mộ của ảnh đế Tiêu à?” “Tôi á?” Dung Kính ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc, anh ta lập tức7 cười lắc đầu: “Mấy ảnh này để cho bạn gái tương lai của tôi xem đấy, mấy cô đấy có 10 cô thì hết 8 cô là thích ảnh đế Tiêu rồi.” Tần N2guyễn liếc xéo Dung Kính một cái sau khi biết được tác dụng của bức ảnh chụp chung với Tiêu Vân Sâm.

Cô lạnh nhạt nói: “Tôi phả0i đi đây, chào anh nhé, gặp lại sau.” Dung Kính cất điện thoại: “Được, tôi tiễn cô.” “Không cần đầu, anh cứ ở đây đi, nếu được thì cứ quay trở lại chụp thêm mấy tấm ảnh nữa với ảnh để Tiêu, mà tốt nhất là bảo anh ta ký thêm cho mấy chữ ký nữa.” Dung Kính hơi do dự một chút: “Ý kiến hay!” Chỉ do dự vài giây, anh ta đồng ý với đề nghị của Tần Nguyễn. Tần Nguyễn cười lắc đầu rời đi, thầm nghĩ kẻ lăng nhăng như Dung Kính mà có thể biết suy nghĩ cho con gái như vậy đúng là hiếm có. Nam nữ lăn lộn trong tình trường không ngoài danh lợi, ham muốn. Thế giới của những kẻ cặn bã này không phải là thứ cô có thể hiểu được. Lâm Hạo, Hoắc Khương đi theo sau lưng Tần Nguyễn, họ đưa ánh mắt cảnh giác đánh giá xung quanh. Cho đến khi hộ tống cô trở lại chỗ đội xe của nhà họ Hoắc, họ cũng chưa từng buông lỏng khí tràng cảnh giác quanh người mình. Tần Nguyễn ngồi vào trong xe, cơ thể miễn cưỡng tựa vào thành ghế, cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra. Hàn huyên với lão cáo già này một lúc, đối phương cho người đi gọi con gái của mình tới. Lục Hàn biết chuyện ông cụ Hoặc muốn tác hợp Hoắc Dịch Dung với Tứ tiểu thư nhà họ Phó nên rất biết điều mà xin phép rời đi chỗ khác. Hoắc Dịch Dung đứng ở lại, vẻ mặt thờ ơ.

Phó Nhạc Nguyên nở nụ cười hòa ái: “Hoắc Nhị thiếu, còn phải đợi một chút nữa Kỳ Nguyệt mới qua đây, chúng ta vào phòng nghỉ ngồi một lát nhé?” “Không cần đâu.” Hoắc Dịch Dung từ chối, anh ta ngẩng đầu liếc nhìn sảnh tiệc, rồi chỉ vào một góc ở khu vực nghỉ ngơi: “Cứ đến đó đi.” Nói rồi, anh ta nhấc chân đi trước. Phó Nhạc Nguyên đứng tại chỗ, chỉ hơi do dự một chút rồi đi theo. Hai người ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, nhìn những tiếng cười nói rôm rả trong sảnh tiệc. Rất nhanh, người hầu của nhà họ Phó dẫn một cô gái mặc bộ sườn xám xanh đậm đến. Đây là một mỹ nhân mảnh mai, yểu điệu thục nữ, với nụ cười tươi như hoa, cô ta mang một vẻ đẹp đoạn trang và tao nhã. Chiếc sườn xám không tay khiến cô gái này trở nên vô cùng quyến rũ, chiếc sườn xám được xẻ tà vừa phải, phô diễn những đường cong tinh tế và vóc dáng hoàn hảo của cô ta. Khi nhìn thấy cô gái chậm rãi đi tới gần, đầu ngón tay mảnh khảnh của Hoắc Dịch Dung hơi miết nhẹ ly rượu. Một mỹ nhân như vậy, Nhị gia không khỏi đem ra so sánh với em dâu ba của anh ta. Vì đang mang thai nên gương mặt của Tần Nguyễn có hơi béo ra một chút, chứ không nhẹ nhàng non nớt như lúc đầu mới gặp mặt. Dù sao cũng là mỹ nhân, thời gian mang thai vẫn rất đoan trang thanh lịch. Cô ấy thể hiện ra những mặt đẹp nhất của một người phụ nữ đang tạo ra sinh mệnh. Mà cô gái đang đập vào mắt anh ta đây, đẹp thì đẹp, nhưng lại không có được sự hoang dã đồng thời lộ ra nét quyến rũ thuần khiết như của Tần Nguyễn. Phó Nhạc Nguyên nhìn thấy con gái mình đi tới thì vội vàng đứng dậy đón.

Ông ta kéo tay Phó Kỳ Nguyệt đi đến trước mặt Hoắc Dịch Dung, rồi cười lớn tiếng giới thiệu: “Nguyệt Nguyệt, đây chính là Hoắc Nhị thiểu.” Đôi mắt trong veo và sáng ngời của Phó Kỳ Nguyệt nhìn về phía Hoắc Dịch Dung đang ngồi trên ghế sô pha. Hoắc Nhị gia ngồi ngả người ra sau, lười biếng dựa vào lưng ghế sô pha, tay cầm ly rượu đặt trên phần tay vịn của ghế. Đôi mắt lấp lóe ánh sáng lạnh giống như một cái đầm sâu của Hoắc Dịch Dung, đối đầu với đôi mắt trong suốt của Phó Kỳ Nguyệt.
Khuôn mặt tuấn tú và trưởng thành của Hoắc Dịch Dung nở một nụ cười tà mị phù phiếm: “Tứ tiểu thư.” Ánh mắt anh ta nhìn Phó Kỳ Nguyệt giống như đang đánh giá vật phẩm nào đó.

Trên gương mặt Phó Kỳ Nguyệt lộ ra một chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng biến mất. Cô gái sợ hãi cúi đầu, để lộ ra phần gáy tuyệt đẹp, nhẹ giọng chào hỏi: “Hoắc Nhị gia.” Trước khi đến thủ đô, trong nhà đã dặn dò Phó Kỳ Nguyệt rằng, khi nhìn thấy người nhà họ Hoắc thì mọi ngôn hành cử chỉ đều không được làm sai.

Cô ta thân là tiểu thư nhà họ Phó, cùng một thế hệ với Hoắc Nhị gia, Hoắc Tam gia. Nhưng cũng không thể tránh khỏi việc phải gọi Hoắc Dịch Dung là Nhị gia. Hoắc Dịch Dung dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên ly rượu, âm thanh lanh lảnh chìm trong tiếng nói chuyện xì xào của sảnh tiệc. Đôi mắt sâu thẳm của anh ta nhìn Phó Kỳ Nguyệt, mày nhướng cao, anh ta dùng ánh mắt giống như kiểm tra vật phẩm mà đánh giá từ đầu đến chân cô gái một lần.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.