1
Tiêu Vân Sâm ở trước ống kính luôn là hình mẫu nam thần đẹp trai sáng chói, người bình thường chỉ dám hâm mộ đứng nhìn từ xa. Tầ2n Nguyễn thu hồi ánh mắt, liếc nhìn Trường Uyên đang đứng bên cạnh.
Bọn họ, một người ánh mắt tĩnh lặng như vực sâu, người c7òn lại trên gương mặt thể hiện ra sự ngang ngược. Cả hai rơi vào một cuộc đối đầu căng thẳng. Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn khẽ hé 7mở, cô nói hai chữ bằng khẩu hình với Trường Uyên: “Tâm sự?” Mặc dù còn cách Tiêu Vân Sâm một khoảng cách, nhưng cô vẫn cần thận khô2ng phát ra tiếng. Tần Nguyễn khẽ cau mày, hỏi: “Trước đây anh dùng biện pháp gì?” Cơ thể Trường Uyên đột nhiên cứng đờ, hồi tưởng lại những gì mình đã làm lúc trước, sắc mặt của gã không được tốt cho lắm.
Những biện pháp kia đều không có hiệu quả, nếu không gã đã chẳng phải trốn trong bóng tối, âm thầm ở bên cạnh bảo vệ chủ nhân như người trong suốt. Càng quan trọng hơn là, gã là hung thủ thời thượng cổ Câu Xà, nói chuyện với gã khác nào đàn gảy tai trâu.
Tần Nguyễn điều chỉnh tốt tâm lý, mỉm cười nói với Trường Uyên: “Tôi nói đến thế thôi, chuyện của chủ tớ hai người chẳng liên quan gì đến tôi cả.” “...” Khuôn mặt phúng phính như trẻ con của Tần Nguyễn lộ ra một chút vặn vẹo. Chuyện lâu như vậy rồi mà vẫn còn nhớ đến bây giờ, con rắn này đúng là thù dai nhớ lâu thật đấy!
Tần Nguyễn thở hắt ra một cái, thầm nghĩ mình không nên so đo cùng một con rắn, đây là động vật máu lạnh, gã không có tế bào não, gã lạnh lùng vô tình, tàn bạo trời sinh rồi. “Chủ nhân còn thuê nhân viên chuyên nghiệp dọn dẹp tổng vệ sinh nhà cửa một lần, ngăn chặn mọi nguy cơ bị rắn xâm nhập. Lúc chủ nhân ở nhà xem tivi, trên màn hình đột nhiên nhảy sang kênh khác phát hình rắn. Tôi cũng mang mấy bức tranh nghệ thuật rất đẹp về rắn tình cờ đưa đến trước mặt chủ nhân...”
Trường Uyên kể toàn bộ những chuyện ngu ngốc mà gã đã làm trong hai tháng qua ra. Tần Nguyễn nghe mà nhíu mày: “Chuyện Tiêu Vân Sâm sợ rắn hẳn là nỗi sợ khắc sâu vào linh hồn, không thể nào là do một kiếp này tạo thành được, anh có hiểu ý của tôi không?” Người bình thường sợ rắn không đến mức cực đoan như Tiêu Vân Sâm. Trường Uyên nhìn chăm chú vào Tần Nguyễn, gã mím môi, không có cách nào phản bác. Nghĩ đến những trải nghiệm ở cùng nhau trước đây của bọn họ, gã lại không nhịn được mà nói: “Trước đây chủ nhân có sợ tôi chút nào đâu, tôi từng làm loạn ở trên đầu của ngài ấy, ngài ấy hung dữ với tôi lắm, thường xuyên nói rằng sẽ bắt tôi rồi treo lên nướng. Tôi không biết vì sao chủ nhân lại sợ rắn, tôi đi theo ngài ấy lâu như vậy, chưa bao giờ thấy ngài ấy sợ thứ gì.”
Tần Nguyễn đột nhiên hỏi: “Thân phận của chủ nhân anh là gì?” Khuôn mặt tuấn tú góc cạnh của Trường Uyên thoáng sửng sốt, gã lập tức lắc đầu: “Tôi không biết.” Trường Uyên bình tĩnh nói: “Khi cô xuất hiện, ngài ấy sẽ đặc biệt chú ý tới cô.”
Tần Nguyễn thực sự không nhìn ra được Tiêu Vân Sâm chú ý tới cô như thế nào. Họ nói chuyện như những người quen biết bình thường, không có bất kỳ mối quan hệ vượt quá giới hạn nào cả. Cô nhìn Trường Uyên, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc. Không phải là con rắn này trực tiếp áp dụng các quy tắc sinh tồn của bộ tộc rắn, lên con người đấy chứ. Bây giờ nghe Tần Nguyễn nói xa cách như thế, Trường Uyên cảm thấy có chút khó chịu.
Gã nhìn Tần Nguyễn chăm chú, giọng nói cũng ôn hòa hơn nhiều: “Cô không cần phải như thế, chủ nhân vẫn rất thích cô.” Tần Nguyễn dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn gã từ trên xuống dưới: “Thích tôi? Anh biết cái gì là thích không?” Trường Uyên bình tĩnh gật đầu: “Chủ nhận đối xử với cô khác với những người phụ nữ khác.” Tần Nguyễn nhíu mày: “Có gì khác nhau?” Vốn là bèo nước gặp nhau, giữa cô và Tiêu Vân Sâm chính thức ra mà nói thì chỉ có thể coi là mối quan hệ công việc.
Còn Trường Uyên thì hơi có phần cố chấp trong chuyện của Tiêu Vân Sâm. Tần Nguyễn cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm Trường Uyên.
Trường Uyên im lặng hồi lâu mới miễn cưỡng lên tiếng: “Khi chủ nhân ở nhà, tôi sẽ để con rắn hiền lành nhất đến gần chủ nhân, muốn để ngài ấy chậm rãi thích ứng, rồi một ngày nào đó sẽ tiếp nhận thôi. Nhưng chủ nhân vừa nhìn thấy rắn là đã sợ chết đứng tại chỗ, phải nhờ người hầu nghe được tiếng kêu của ngài ấy, chạy đến đuổi rắn đi.” Gã nói dối.
Tần Nguyễn đã nhìn ra nhưng không tiếp tục hỏi. Đối phương không muốn nói, cô còn có thể ép đối phương được chắc. Tiêu Vân Sâm là người có công đức, thân phận của anh ta hẳn không đơn giản. Tần Nguyễn hơi nhướng mày: “Khi nào thì dừng lại?”
Đôi mắt đỏ như máu của Trường Uyên phát ra ánh sáng lạnh lẽo như băng, gã cáu kỉnh nói: “Hai ngày nữa không có hiệu quả, tôi sẽ thu tay lại.” Tần Nguyễn nhìn Trường Uyên bằng ánh mắt thương hại: “Xin lỗi tôi cũng không thể giúp được gì, chứng sợ rắn của Tiêu Vân Sâm phải được giải quyết từ căn nguyên của vấn đề. Làm giống như anh mang bất cứ thứ gì có quan hệ với rắn tới trước mặt anh ta, sẽ chỉ càng kích thích anh ta, khiến cho anh ta ngày càng bài xích hơn mà thôi.” Trường Uyên há to miệng nhưng không nói được gì. Dù có cào rách da rắn thì gã cũng không hiểu nổi tại sao chủ nhân lại sợ rắn. Đôi mắt thâm thúy xinh đẹp của Tần Nguyễn dừng lại trên người Trường Uyên. Thấy gã suy sụp, cô thấp giọng khuyên nhủ: “Thượng cổ yêu khí trên người anh quá dày đặc, sát khí còn có lực sát thương hơn cả lệ quỷ, muốn để chủ nhân của anh sống lâu thêm mấy năm thì đừng có làm những chuyện ngu ngốc nữa.” Trường Uyên hơi trừng mắt: “Cô mới ăn quả óc chó!” “Quả óc chó?” Tần Nguyễn nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu.
Khóe môi Trường Uyên nhếch lên thành một nụ cười tà ác, gã hơi nhếch cằm lên, vẻ mặt khinh thường, gã nói: “Lúc trước cô mắng tôi là đồ ngốc, bảo tôi ăn nhiều quả óc chó vào, lần này chính cô lại ăn.”