Cô ta vụng trộm ngẩng đầu knhìn Hoắc Dịch Dung. Đối phương cũng không nhìn cô ta mà đang nhìn về phía cha cô ta. Phó Nhạc Nguyên đã ở tuổi trung niên, tóc bên thái dương đã điểm bạc, nhưng trông ông ta không hề già nua, dáng người được giữ gìn rất tốt, không khó để nhìn ra lúc còn trẻ cũng là một người đẹp trai.
Vừa rồi, Hoắc Dịch Dung có thể nhìn thấy sự miễn cưỡng trên khuôn mặt của Phó Nhạc Nguyên và sự không cam lòng trong mắt Phó Kỳ Nguyệt. Đủ loại biểu hiện của bọn họ rõ ràng cho thấy họ bài xích chuyện thông gia giữa hai nhà Hoắc, Phó. Hoắc Dịch Dung nhìn chằm chằm hai cha con trước mặt, anh ta lơ đãng nâng cằm lên, đôi môi mỏng hơi cong nhẹ, tư thế cao ngạo nhưng không mất đi hàm dưỡng. Ban đầu ông nội anh ta nhắc tới chuyện thông gia này, nhà họ Phó không dám từ chối thì anh ta có thể hiểu được. Nhưng bây giờ anh ta đã lịch sự từ chối, coi như giúp bọn họ giải quyết được phiền phức rồi thì bọn họ lại chạy tới đòi tặng không, làm sự khoan dung của anh ta trở nên tế nhị. Phó Nhạc Nguyên cầm tay con gái út, gương mặt lộ vẻ khó tả, ông ta hạ thấp giọng nói với Hoắc Dịch Dung: “Sức khỏe con trai cả của tôi không tốt lắm, e rằng không thể cưới con gái nhà họ Tiêu.” Vừa nghe thấy những lời này, vẻ mặt Hoắc Dịch Dung trở nên sắc bén, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ nghiêm nghị. Hoắc Nhị gia cầm ly rượu, bước từng bước thong dong tao nhã rời đi. Thấy anh ta thật sự muốn đi, Phó Nhạc Nguyên vội vàng kéo tay Phó Kỳ Nguyệt đến ngăn anh ta lại. Trên trán ông ta nhăn lại tạo thành vết hằn rất sâu, gương mặt lộ ra vẻ khẩn cầu, ông ta đè thấp giọng xuống nói: “Hoắc Nhị thiếu, tôi hy vọng ngài có thể trông nom Nguyệt Nguyệt.”
“O?” Hoắc Dịch Dung hơi nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Nhà họ Tiêu dù có tệ thế nào đi chăng nữa thì họ vẫn là thế gia có lịch sử trăm năm ở thủ đô. Gạt những chuyện ân oán cá nhân trong quá khứ sang một bên, không có lý do gì để nhà họ Tiêu trở thành trò cười cả. Nghe thấy sự cứng rắn trong lời nói của Hoắc Dịch Dung, Phó Nhạc Nguyên cũng không giấu giếm nữa.
Vẻ mặt trang nghiêm, ông ta trầm giọng nói: “Hoắc Nhị thiểu, không phải nhà họ Phó không muốn cuộc hôn nhân này, con gái nhà họ Tiêu cũng là một cô bé trong sạch, chỉ cần cô bé ấy muốn thì nhà họ Phó chắc chắn sẽ dùng lễ lớn nhất để đón vào nhà. Nhưng hiện giờ vấn đề nằm ở trên người con trai cả của tôi, nó chọc phải thứ không sạch sẽ, mấy tháng trước nhà họ Phó còn vì chuyện này mà mời đại sự Tuệ Thành của chùa Nam An đến phía nam để giải quyết. Lúc đầu tôi cứ nghĩ là vấn đề đã được giải quyết rồi, ai ngờ gần đây lại xảy ra chuyện, nếu như con gái nhà họ Tiêu đến nhà họ Phó rồi gặp nguy hiểm gì, thì hai nhà không phải là kết thân nữa mà là thành kết thù mất rồi!” Cô ta giận dữ lên tiếng giải thích: “Anh cả tôi bị một người phụ nữ quấn lấy, nếu anh ấy thật sự cưới tiểu thư nhà họ Tiêu thì chính là hại đối phương đấy. Không phải nhà họ Phó muốn đổi ý, chỉ là không muốn liên lụy người vô tội thôi, anh đừng có dùng chính suy nghĩ dơ bẩn của mình để suy đoán về người khác như thế.”
“À!” Hoắc Nhị gia sa sầm mặt, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng. Dáng người cao ráo rắn chắc của anh ta quá nổi bật giữa đám đông, thân hình thẳng tắp toát lên khí chất cao quý và tự nhiên.
Ám vệ phía sau bước tới, cầm lấy bao thuốc và bật lửa trên tay Hoắc Dịch Dung, trả lại ly rượu trước đó cho anh ta. Hoắc Dịch Dung trầm giọng trêu tức: “Đã như vậy thì có cái gì không thích hợp? Đạt được mục đích rồi nên muốn bội ước à? Nếu muốn sống được ở thủ đô này thì đừng làm những chuyện khiến cho người ta khinh thường. Việc hôn nhân của hai nhà là chuyện ván đã đóng thuyền, lúc này muốn đổi ý cũng đã muộn rồi.”
Nhà họ Phó đúng là giải tính toán thật đấy, giẫm lên nhà họ Tiêu để bước lên cao, bây giờ lại muốn hối hồn, làm gì có chuyện ngon ăn như thế. Hoắc Dịch Dung không hề nể nang mà châm chọc: “Nếu đã như vậy thì sao các người còn đồng ý làm gì, đáng lẽ nên từ chối trước khi vào thủ đô chứ.”
Phó Nhạc Nguyên chưa bao giờ bị một người trẻ tuổi đối xử như thế, sắc mặt ông ta trở nên tái nhợt. Nhưng chuyện này thật sự là lỗi của nhà họ Phó. Ông ta gật đầu: “Vâng vâng vâng, trước đó chúng tôi cũng không ngờ sẽ xảy ra vấn đề như vậy.” Hoắc Nhị gia cụp mắt xuống, hút một hơi nửa điếu thuốc trên tay.
Nửa còn lại bị anh ta để vào cái gạt tàn trên bàn trà. Phó Nhạc Nguyên không ngờ Hoắc Dịch Dung lại từ chối như thế này. Mặc dù anh ta nói khá uyển chuyển, nhưng ý tứ rất rõ ràng. Hoắc Dịch Dung vứt điếu thuốc trong tay đi rồi đứng dậy. Đây mới là mục đích thật sự của việc vây Ngụy cứu Triệu hả. Hoắc Dịch Dung dùng ánh mắt u ám từ trên cao nhìn xuống hai cha con nhà họ Phó, anh ta lạnh lùng nói: “Phó gia chủ, việc hôn sự của hai nhà Tiêu, Phó đã được quyết định từ sớm, tối nay hẳn là lúc tuyên bố về tin tức này. Bây giờ ông đổi ý thì nhà họ Tiêu còn mặt mũi nào nữa? Qua sông phá cầu cũng không nhanh như vậy đâu!”
Vẻ mặt của Phó Nhạc Nguyên rất nghiêm túc: “Nhị thiếu, con trai cả của tôi không xứng với con gái nhà họ Tiêu, sức khỏe nó không được tốt lắm, tôi sợ rằng sẽ làm lãng phí thời gian của đứa bé kia.” Phó Kỳ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm rồi lại cụp mắt xuống, cgiống như một cô gái dịu dàng yên tĩnh thời xưa.
Hoắc Dịch Dung nhìn dáng vẻ không nỡ nhưng lại không thể buông bỏ những thứ yêu thích của Phaó Nhạc Nguyên mà khẽ xì một tiếng: “Phó gia chủ, tôi biết ý của ông. Tôi sẽ đích thân đến nói chuyện với ông nội, Tứ tiểu thư nhà họ Phó xinh đẹp như hoa, tính tình dịu dàng, tuổi cũng còn rất trẻ, lẽ ra nên ở bên cạnh ông thêm vài năm nữa.” Hoắc Dịch Dung nhíu mày: “Không có cách nào nối dõi tông đường à?”
Vẻ mặt anh ta nghiền ngẫm, giọng nói đầy lạnh lùng mỉa mai. Cơ mặt Phó Nhạc Nguyên khẽ co giật, lời này như đánh thẳng vào mặt mũi của nhà họ Phó. Ông ta còn chưa lên tiếng, Phó Kỳ Nguyệt đã giãy nảy lên phản bác: “Không phải!” Ánh mắt của Hoắc Dịch Dung quét về phía cô ta, khuôn mặt của cô gái này đỏ bừng vì quá kích động. Bên trong đôi mắt thâm thúy bắn ra ánh sáng đáng sợ, trong giọng nói cũng không còn che giấu được vẻ trào phúng: “Đại công tử nhà họ Phó đúng là biết hưởng thụ thật đấy, sau khi kết hôn mà vẫn muốn trải ôm phải ấp à? Bất kể người phụ nữ kia là ai, đều không thể ngăn được chuyện Tiêu Văn Nhu vào làm dâu nhà họ Phó. Nếu trước đó các người không đồng ý thì cũng thôi đi, nhưng đã đồng ý thì phải thực hiện cuộc hôn nhân này, việc ấy không có chỗ quay đầu được đâu!”
Trên mặt Hoắc Dịch Dung lộ vẻ giễu cợt, ánh mắt lạnh bằng như mũi tên sắc bén đâm thẳng vào cha con nhà họ Phó. Còn có lời nói quá đáng hơn mà anh ta không nói đấy. Cho dù hôm nay Đại công tử nhà họ Phó có sắp chết, thì cũng là người của Tiêu Văn Nhu. Mối quan hệ giữa bốn gia tộc lớn và năm thế gia trừ nhà họ Phó thì vẫn luôn giữ được sự ổn định nhất định trong nhiều năm qua. Phó Nhạc Nguyên biết trước đó Tiêu Văn Nhu đã vào làm dâu nhà Nam Cung.
Ngay từ trước khi hai nhà quyết định chuyện kết hôn của con cái, thì nhà họ Phó đã tìm hiểu chi tiết về nhà họ Tiêu rồi. Trong mắt Hoắc Dịch Dung lộ ra sự nghi ngờ, lòng bán tín bán nghi.
Phó Nhạc Nguyên thở dài một hơi: “Đúng vậy, đại sư Tuệ Thành nói đúng là tà ma không sạch sẽ, mấy tháng nay Dân Như vẫn còn rất ổn, nhưng sau khi đến thủ đô thì lại bị thứ gì đó quấn lấy. Lần này còn có người bị mất mạng. Hai ngày trước có một nữ người hầu muốn... với Dận Như. Ngay ngày hôm sau cô ta gặp tai nạn, khi được người ta phát hiện ra thì thi thể đã lạnh ngắt rồi. Nhưng chưa hết, sau đó có một người phụ nữ có ý tiếp cận với Dận Như, cô ta cũng xảy ra chuyện nhưng không chết, chỉ có điều cô ta không biết gì cả, bây giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện.”
Hoắc Dịch Dung nghe mà cảm thấy thú vị, đôi môi chậm rãi cong lên: “Chẳng lẽ Đại công tử bị nữ quỷ để ý đến, muốn diễn một vở tình người duyên ma à?” Nghe ra được Hoắc Dịch Dung đang chế giễu, nhưng Phó Nhạc Nguyên không hề tức giận.