Khuôn mặt ông ta bình thường rất kiềm chế, bây giờ lại toát lên một vẻ tàn1 nhẫn đáng sợ. Vi Vi đang quỳ trên mặt đất tỏ ra ngơ ngác, ánh mắt cô ta liếc nhìn Tần Nguyễn và cô bạn thân của mình. Đột nhiên, Vi Vi tỏ ra sững2 sờ, dường như đã hiểu ra điều gì đó. Cô ta nhìn chằm chằm vào cô bạn thân rồi hỏi với giọng đầy sắc bén: “Cô chơi tôi?” Trước đó bọn họ bàn tán v7ề Hoắc Tam gia và cô vợ xuất thân thấp hèn mà anh đã cưới ở trong phòng dành cho khách quý. Chính cô bạn thân của Vi Vi là người chủ động khơi mào7 chủ đề này.
Sau đó, đối phương nói trong phòng đông người rất phức tạp, vì vậy hai người đã đi ra ban công. Không những ở đây gặp được ch2ính chủ, cô bạn thân còn cố tình hay vô ý làm lệch đề tài. Sau khi tổng hợp những chuyện này, Vi Vi biết mình đã rơi vào bẫy của cô bạn. Cơ thể Vi0 Vi tức giận đến mức run rẩy, lần này ngay cả Lâm Hạo cũng không đè cô ta xuống được. Vi Vi giấy ra khỏi sự trói buộc, đứng dậy lao tới trước mặt cô bạn thân, sau đó lôi kéo quần áo cô ta. “Bà đây coi mày là chị em thân thiết, vậy mà mày lại chơi bà!” “Vi Vi, cô bình tĩnh lại đi, tôi không làm thế, thật sự không, cô đừng để người khác xúi giục, chúng ta là chị em thân thiết mà.” Những ánh mắt với ý đồ xấu lập tức tem tém lại rất nhiều. “Hoắc Tam phu nhân nói đúng lắm.” Một bóng người cao lớn lướt qua đám đông rồi từ từ đi về phía Tần Nguyễn.
Giọng nói của đối phương trầm thấp và rất có sức hút.
Anh ta có khuôn mặt đoan chính, lông mày sâu, trông nghiêm túc như một cán bộ lão thành và có khí chất điềm đạm của người thế hệ trước. Lục Dịch Trần không quan tâm đến nguyên nhân của chuyện này, chỉ cần Tần Nguyễn không sao là được. Đám người vẫn đang đứng xem, Lục Dịch Trần cau mày, nói nhỏ với Tần Nguyễn: “Đi ra ngoài trước đi, ở đây đông người quá.”
Tần Nguyễn gật đầu đồng ý, cô nhìn đầu ngón tay dính rượu sâm panh khi sỉ nhục cô gái giả vờ ngây thơ kia.
Hoắc Khương bước tới, đưa cho cô một chiếc khăn trắng. “Phu nhân.” Tần Nguyễn cầm lấy chiếc khăn rồi nói: “Cảm ơn chú.” “Cái rắm ấy! Con khốn này, bà muốn xé nát mày ra!”
Vi Vi đã nhận ra nên không cho đối phương giải thích, cô ta ra tay rất tàn nhẫn, trong nháy mắt đã cào nát mặt cô bạn thân của mình.
Còn về phần cô bạn thân, đừng thấy cô ta có vẻ rất đáng thương, nhưng người này ra tay không hề nhẹ, Vi Vi cũng bị thương ở vài nơi. Nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt xinh đẹp của Tần Nguyễn tràn đầy vẻ lạnh lùng và chế giễu. “Đàn em!”
Lục Dịch Trần chen vào vòng vây và nhìn thấy cảnh hỗn loạn trên ban công. Thấy Tần Nguyễn đang đứng cạnh hai người phụ nữ cấu xé nhau bất chấp hình tượng, Lục Dịch Trần vội vàng chạy tới. Lục Dịch Trần nhìn Tần Nguyễn từ đầu đến chân, anh ta rất sợ cô bị thương: “Cô không sao chứ, có chuyện gì thế?”
Tần Nguyễn chỉ về phía Vi Vi và cô bạn thân rồi thản nhiên nói: “Gặp phải hai con chó đang cắn nhau thôi mà.” Sự tàn nhẫn trên lông mày Tần Nguyễn hơi thu lại, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc. Người đàn ông này chính là Phó Dận Như, con trai cả của Phó Nhạc Nguyên. Anh ta bước tới trước mặt Tần Nguyễn rồi vươn một tay ra: “Xin chào Hoắc Tam phu nhân, tôi là Phó Dận Như.” Trong mắt Tần Nguyễn hiện lên vẻ hiểu rõ, cô vươn tay bắt tay đối phương: “Xin chào Đại công tử nhà họ Phó.” Vẻ mặt Phó Dẫn Như vẫn rất bình tĩnh, anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn, đáy mắt hiện lên một tia u ám. Anh ta thả tay Tần Nguyễn ra rồi áy náy nói: “Nhà họ Phó sẽ có một câu trả lời cho những rắc rối mà Hoắc Tam phu nhân gặp ngày hôm nay.” Tần Nguyễn cau mày, vẻ mặt trêu đùa: “Câu trả lời thế nào?” Nếu là trước đây, Tần Nguyễn sẽ không hỏi trực tiếp như thế này, cô chỉ nói khách sáo vài câu cho qua chuyện. Nhưng hôm nay Tần Nguyễn không kìm nén được tính tình nóng nảy của mình, cô cũng không tự làm khó bản thân. Làm người phải tùy ý một chút thì cuộc sống sẽ thoải mái hơn. Sau khi trút giận, tất cả những cảm xúc nóng nảy trước đó của Tần Nguyễn đã biến mất. Vậy cho nên rất nhiều thứ không nên để tồn đọng, nó cần phải được giải phóng. Tư thế bức bách của Tần Nguyễn cũng không làm tâm trạng của Phó Dẫn Như có bất kỳ thay đổi nào. Khuôn mặt bình tĩnh của anh ta lộ vẻ áy náy, Phó Dẫn Như chỉ vào đôi chị em cây khế vẫn đang đánh nhau, sau đó ra lệnh với hai vệ sĩ đi theo phía sau: “Đưa hai cô gái này ra ngoài, sau này bọn họ sẽ không bao giờ được chào đón trong bất kỳ hoạt động nào của nhà họ Phó.
“Vâng, Đại thiếu gia.”
Hai vệ sĩ bước tới lôi hai cô gái vẫn còn đang đánh nhau ra ngoài. Phó Dẫn Như đứng trước mặt Tần Nguyễn, anh ta dùng cơ thể cao lớn của mình để chắn ánh mắt của đám người đang đứng xem xung quanh.
Anh ta hơi cúi người, thái độ khiêm tốn, giọng điệu vô cùng áy náy: “Tôi xin lỗi vì sự bất tiện đã gây ra cho mọi người, thời gian tới nhà họ Phó sẽ đích thân đến thăm để xin lỗi về sự cố đêm nay, bây giờ mọi người có thể tiếp tục bữa tiệc.”
Ngoài gia chủ ra, Phó Dận Như là người có tiếng nói nhất trong nhà họ Phó.
Ở phía Nam, anh ta đã quản lý công việc từ lâu. Đám đông nghe vậy thì cũng rất biết điều mà giải tán. Chỉ còn vài người quen ở lại, đó là bọn Long Hân Triết, Dung Kính và Cổ Thanh Thanh. Long Hân Triết là người nhà họ Long, anh ta phải gọi Tần Nguyễn là chị dâu ba. Dung Kính là thành viên chỉ thứ của nhà họ Dung, hôm nay anh ta tới đây cùng với anh họ là Dung Mộng Lan.
Cổ Thanh Thanh là thành viên của nhà họ Cố, một trong bốn gia tộc lớn, cô ta có ấn tượng rất tốt với Tam gia, Cổ Thanh Thanh cũng là học sinh của Học viện Thịnh Thế và có mối quan hệ thân thiết với Long Hân Triết, Lục Dịch Trần.