Vi Vik vô cùng tức giận, cô ta ra sức giãy giụa và há mồm chửi bới: “Thả tôi ra, đồ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Các người đều là đồ hènc mọn, lũ sâu bọ dưới vũng bùn, đáng ra không nên xuất hiện ở đây!” Đầu ngón tay mảnh khảnh từ từ tách ra, ly rượu rơi xuống đất.
“Choang!” m thanh giòn tan của chiếc ly rơi xuống đất vang lên. “Đừng giở trò trước mặt tôi, cô phải luyện thêm vài năm nữa, cô thực sự coi mình là thông minh, còn những người khác là kẻ ngu hả?”
Cô gái lộ vẻ ngạc nhiên, sau khi nhìn thấy ánh mắt của những người xung quanh, cô ta rủ mắt xuống nói: “Tôi không biết cô nói gì, tôi, tôi đâu có trêu chọc cô. Tôi không biết tại sao cô lại làm như vậy, có lẽ giữa chúng ta có hiểu nhầm gì đó, cho dù cô là người nhà họ Hoắc thì cũng không nên vô cớ đánh người.” Lúc Tần Nguyễn đang lăn lộn ở khu tây và đánh nhau với người khác, có lẽ cô gái tự cho là đúng này đang chơi búp bê Barbie với bạn bè. Nhà họ Hoắc đúng là danh gia vọng tộc ở thủ đô, gia tộc này có thể lực hùng mạnh, khiến những người nghe thấy đều phải sợ hãi. Những gì người ta làm đều có ông trời chứng kiến, làm người không thể quá ngông cuồng. Tần Nguyễn tự nhận rằng mình đã khiêm tốn hơn từ sau khi sống lại, nhưng điều đó không có nghĩa cô là ăn chay! Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tần Nguyễn dường như đã biến thành người khác.
Khí chất dịu dàng đoan trang của cô đã bị thay thế bởi sự lạnh lùng tàn nhẫn, toàn thân liên tục tỏa ra hơi thở đầy cao ngạo phách lối. Đây mới là con người thật của Tần Tiểu Ngũ. Tần Nguyễn bước tới, nhìn chằm chằm vào ly rượu trong tay Tô Tĩnh Thư. Cô vươn tay, lạnh lùng thốt ra một chữ: “Rượu.” Tô Tĩnh Thư cau mày, trong mắt hiện lên một chút phức tạp: “Chẳng phải cô không uống được rượu ư?” Tần Nguyễn khẽ tặc lưỡi: “Ai nói là tôi muốn uống?”
Biết Tần Nguyễn không phải lấy rượu để uống, Tô Tĩnh Thư đưa ly sâm panh còn một phần ba ra. Nhưng lúc này, khuôn mặt tinh xảo của Tần Nguyễn thoáng hiện lên nụ cười trông rất bất cần đời, khí chất hiền lành dịu dàng đã hoàn toàn biến mất.
Những người xung quanh đều chấn động, đồng thời cũng có cảm giác mọi chuyện đã kết thúc. Đây mới là khuôn mặt thật của một người có xuất thân thấp kém đến từ khu tây thành phố. Dù là người hay ma quỷ, sớm muộn gì cũng phải lòi đuôi thôi. Bây giờ nhìn lại thì đúng là như vậy. Tần Nguyễn không thèm để ý đến ánh mắt của những người này, cô lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vi Vi. Ánh mắt cô có một sự tàn nhẫn trời sinh, khí thế lạnh lẽo mạnh mẽ khiến Vi Vi đang quỳ trên mặt đất phải run sợ, trong lòng cũng cảm thấy ớn lạnh. Sát khí tỏa ra từ người Tần Nguyễn quá rõ ràng và mãnh liệt, Vi Vi không dám lên tiếng nữa. Dưới cái nhìn soi mói của đám đông xung quanh, Vi Vi càng cảm thấy vô cùng xấu hổ. Hầu hết những người này xuất thân từ bốn gia tộc lớn và sáu thế gia. Nều chuyện xảy ra ngày hôm nay được truyền đi, sau này làm gì còn chỗ cho cô ta dung thân nữa. Tần Nguyễn dường như nhìn thấu suy nghĩ của Vi Vi, cô cười khẽ, sau đó hất cằm với Vi Vi rồi xoay người đối mặt với Tô Tĩnh Thư ở phía sau. Đối mặt với ánh mắt tàn nhẫn của Tần Nguyễn, Tô Tĩnh Thư cau mày nhưng vẻ mặt vẫn thờ ơ. Tần Nguyễn cầm lấy ly rượu, sau đó lại tiến về phía Vi Vi. Khi đi ngang qua Vi Vi đang bị Lâm Hạo áp chế phải quỳ trên mặt đất, bước chân của Tần Nguyễn không hề dừng lại. Tần Nguyễn đứng trước mặt cô bạn thân mặc chiếc váy vàng của Vi Vi. Trong lúc đối phương hoảng sợ và bối rối, Tần Nguyễn nhếch môi cười, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt. Bàn tay đang cầm ly rượu của Tần Nguyễn khẽ nâng lên, sau đó đổ rượu sâm panh trong ly lên đầu cô gái. Cô gái trợn mắt, đôi mắt rưng rưng, trông có vẻ uất ức nhưng vẫn kiên cường. Kiểu tóc được làm cẩn thận, lớp trang điểm trên khuôn mặt điềm đạm đáng yêu đều bị rượu làm hỏng. Cô ta hơi run rẩy, bàn tay nắm chặt rồi run run hỏi Tần Nguyễn: “Tại, tại sao chứ, tôi đâu có trêu chọc cô, tại sao cô lại làm như vậy?” Câu hỏi đầy uất ức, cùng với dáng vẻ cố gắng kiềm chế khiến cô ta trông vô cùng đáng thương. Nhưng hầu hết những người có mặt ở đây đều rất thông minh, thậm chí bọn họ còn học cách đánh giá người khác qua ánh mắt, vẻ mặt. Ai nấy đều rất có kinh nghiệm trong chuyện này.
Tần Nguyễn cười khẽ, cô cầm ly rượu không trong tay rồi buồn bực lắc la lắc lư. Sắc mặt Tần Nguyễn âm trầm như trước cơn bão.
Cô nheo amắt, sự nguy hiểm ẩn chứa bên trong không còn được che giấu nữa, khí thế máu lửa lan tỏa ra xung quanh. Tần Nguyễn đi về phía Vi Vi, vì không thể gập người nên cô từ từ cúi đầu, đối diện với ánh mắt không cam lòng của cô ta Tần Nguyễn nói với giọng đầy lạnh lùng và tàn nhẫn: “Nếu tôi là con kiến, vậy tôi vẫn là kẻ nắm quyền có thể làm thay đổi cả thế giới, còn cô thì đến cả con kiến cũng chẳng bằng. Bây giờ cô phải quỳ, là vì không đáng để tôi ngẩng đầu, vì vậy cô chỉ có thể giống như một đống rác bị tôi khinh thường.” Vi Vi tức giận đến phát run, cô ta đã lớn đến thế này nhưng chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy. Môi của Vi Virun rẩy, trong mắt hiện lên giọt lệ vừa xấu hổ vừa tức giận: “Cô là đồ chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng! Cô khinh người khác quá đáng!” Tần Nguyễn chỉ biết dựa vào sự oai phong của nhà họ Hoắc. Khóe môi Tần Nguyễn nhếch lên một vòng cung tà ác, cô vươn tay lên nâng cằm. Trong mắt Tần Nguyễn hiện lên sát khí, âm trầm và đáng sợ. Giọng nói của cô trầm trầm, giọng điệu rất thờ ơ nhưng cũng kèm theo ẩn ý: “Cho dù tôi không dựa vào tên tuổi thiếu phu nhân của Hoắc Tam gia, cô cũng chẳng làm tôi bị thương được đâu. Nếu không phục thì cứ đến đây, nếu tôi sợ thì sẽ gọi cô là cha.”