Đó là một người đàn ông có đôi mắt uyên ương, dáng vẻ nho nhã, trông anh ta rất nghiêm1 túc nhưng thực ra lại vô cùng hiền lành. Tần Nguyễn nhìn Dung Kính rồi gật đầu: “Tốt lắm, trông anh... rất chững chạc và ra dáng ngư2ời lớn hơn đấy.” Dung Kính hơi nhướng mày, khí thể bất cần đời lại lộ ra dưới bề ngoài chững chạc: “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy mặc n7hư thế này trong mình rất ưu tú.” Chỉ bằng vài câu nói, Dung Kính đã bộc lộ bản tính của mình. Ánh mắt Phó Dẫn Như rơi vào người Dung7 Kính: “Anh là?”
Dung Kính xua tay, khuôn mặt tươi rói: “Nhân vật nhỏ, nhân vật nhỏ thôi, không cao quý như Đại công tử nhà h2ọ Phó đâu.” Tô Tình Thư cau mày, đây là đến đòi nợ sao?
Cô ta khẽ gật đầu: “Đúng vậy.” Đối với những cô gái có xuất thân như họ, không ai trực tiếp cãi nhau, làm như vậy quá thô lỗ và có vẻ vô học.
Tuy nhiên ở trong bóng tối, bọn họ sẽ dùng vô số các thủ đoạn với nhau. Tần Nguyễn mỉm cười, đôi mắt đang hơi rủ xuống lại ngước lên. Sự bình tĩnh trong mắt cô biến mất, Tần Nguyễn liếc nhìn Tô Tĩnh Thư rồi nghiêm giọng nói: “Cho nên phụ nữ bất kể là thân phận gì, nếu có thể đừng cãi nhau thì tốt nhất đừng cãi nhau, chẳng thà trực tiếp ra tay. Phải nghiên ép đối phương bằng sức mạnh thì mới dạy đối phương biết cách làm người, như vậy cũng khiến bọn họ biết rõ vị trí của mình, Tô tiểu thư thấy sao?” Khi Vi Vi nguyền rủa Tam gia chết sớm, Tần Nguyễn đã nhìn thấy Tô Tĩnh Thư tức giận đến mức nào. Một giây trước cô ta còn nói cãi nhau chỉ dành cho những cô gái thô lỗ, vậy mà một giây sau Tô Tĩnh Thư đã ra tay, động tác còn thô lỗ hơn cả Tần Nguyễn Những hành vi của Tô Tĩnh Thư khiến Tần Nguyễn muốn không nghĩ ngợi cũng khó.
Nếu đối phương muốn xen vào cuộc sống ổn định hiện tại của cô, Tần Nguyễn chắc chắn sẽ không nương tay.
Đôi mắt Tô Tĩnh Thư hơi nheo lại, cô ta thu lại nụ cười trên mặt rồi nói đầy ẩn ý: “Hoắc Tam phu nhân thật là thẳng thắn, chẳng trách được Tam gia che chở như báu vật.” Từ trước tới nay, khi những người thông minh đối thoại với nhau, họ sẽ chẳng bao giờ đưa ra vấn đề mấu chốt, và những hàm ý trong lời nói chính là sự đối đầu của những người có chỉ số IQ cao. Nhà họ Dung không nổi bật trong số các thế gia, nhưng anh ta vẫn biết về một số hoạt động của nhà họ Dung. Dung Kính thực sự không phải là một người quan trọng, nhưng cha của anh ta thì khác.
Ông ta là thiên tài kinh doanh, bao nhiêu năm qua, vấn đề tài chính của nhà họ Dung đều do cha của Dung Kính lo liệu. Lần này nhà họ Dung đã ghi tên Dung Kính vào gia phả, mặc dù Phó Dẫn Như chưa biết nguyên nhân cụ thể, nhưng chắc chắn không phải là vì vấn đề tiền bạc.
Trong lúc Phó Dận Như trò chuyện với Dung Kính, Tần Nguyễn nhận thấy có một ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm vào mình. Tần Nguyễn nhẹ nhàng cười một tiếng: “Tất nhiên rồi.”
“Tôi đi trước.”
Tô Tĩnh Thư vội vàng rời đi, cũng không kịp chào hỏi Phó Dận Như. Từ đầu đến cuối, Dung Kính đều biết thân biết phận, anh ta hiểu rõ vị trí của mình.
Nói để nghe cho oai thì là cậu thứ bảy nhà họ Dung, nhưng thật ra Dung Kính sống dựa vào bố mình, anh ta chẳng làm được gì cho nhà họ Dung.
Đôi mắt Phó Dẫn Như lộ ra nụ cười nhẹ: “Thất thiếu thật hài hước.” Trước khi đến thủ đô, Phó Dẫn Như và cha đã tìm hiểu khá kỹ về bốn gia tộc lớn và năm thể gia còn lại. Có những lời nói ra cả hai đều hiểu, một câu hai nghĩa.
Tần Nguyễn vén tóc bên tai, cô nhẹ nhàng nói: “Chịu thôi, ai bảo tôi dịu dàng ngoan ngoãn, khiến anh ấy thích đây.” Nói xong lời này đến chính cô cũng cảm thấy rùng cả mình, nhưng có thể khiến Tô Tĩnh Thư khó chịu thì cũng đáng. Khóe môi Tô Tĩnh Thư giật giật, cô ta dùng ánh mắt phức tạp khó tả mà nhìn chằm chằm Tần Nguyễn.
Sau một lúc lâu, cô ta mới lên tiếng: “Hy vọng cô có thể luôn ngoan như vậy.” Tần Nguyễn mím môi cười, cô giới thiệu: “Anh ta là Dung Kính, con thứ bảy của nhà họ Dung.”
Mặc dù Dung K0ính xuất thân từ chi thứ, nhưng anh ta đã nhập vào gia phả của nhà họ Dung, vì vậy vẫn được tính là người trong thế gia. Phó Dẫn Như lộ vẻ đã hiểu, anh ta lịch sự vươn tay ra: “Thất thiếu nhà họ Dung.” Dung Kính cười đùa tí tởn trước mặt Tần Nguyễn, nhưng anh ta lại kiềm chế khi gặp Đại công tử nhà họ Phó.
Dung Kính duỗi tay ra bắt tay đối phương: “Đại công tử khách sáo quá, tôi chỉ là loại sống ngày nào biết ngày đấy thôi mà.” Nếu còn không đi, cô ta sợ bị Tần Nguyễn làm cho tức chết mất.
Da mặt của cô nàng này đúng là quá dày, mà lại còn thông minh hơn so với cô ta nghĩ. Hơn nữa Hoắc Tam gia đối xử rất tốt với Tần Nguyễn, lần trước cô ta đã được lĩnh giáo qua ở nhà họ Hoắc rồi. Chỉ cần nghĩ đến việc bọn họ ngày ngày ôm ấp yêu thương thôi là tâm tình của cô ta đã cảm thấy vô cùng khó chịu, trong đầu lại nảy ra ý nghĩ muốn phá hủy rồi. Tô Tĩnh Thư rời đi không bao lâu thì Phó Dẫn Như cũng đi. Chỉ còn lại mấy người Lục Dịch Trần, Dung Kính, Long Hân Triết và Cổ Thanh Thanh vẫn còn ở đó. Tần Nguyễn tạm thời không muốn giao tiếp cùng với mấy người con cháu của các gia tộc lớn này, cô đã ở bữa tiệc này đủ lâu, cần phải trở về rồi. Cô đi đến bên cạnh Lục Dịch Trần và hỏi: “Đàn anh, Nhị gia đi đâu rồi nhỉ?” “Ngài ấy đi sảnh tiệc rồi, đang nói chuyện với gia chủ của nhà họ Phó đấy.” Nghĩ đến chủ đề mà bọn họ đàm luận là Lục Dịch Trần vô cùng kháng cự. Tần Nguyễn gật đầu, cô nói với mấy người khác: “Cơ thể tôi không thoải mái, tôi đi trước đây, mọi người tiếp tục nhé.” Lâm Hạo và Hoắc Khương đi theo sau lưng cô, ba người rời khỏi phòng dành cho khách quý. “Đề tôi tiễn cô!”
Lục Dịch Trần lập tức kêu lên, bước nhanh đuổi kịp bóng lưng Tần Nguyễn . Long Hân Triết ngẫm nghĩ rồi cũng đi theo. Dung Kính thấy vậy, không cam lòng bị bỏ lại nên nhấc chân theo luôn. Chỉ còn lại Cổ Thanh Thanh đứng tại chỗ, dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Nguyễn. Bên sảnh tiệc vô cùng náo nhiệt. Những người có mặt mũi ở đất thủ đô đều đồng ý lời mời mà đến, nam nữ ăn mặc chỉnh tề, tay trong tay với những người bạn đồng hành xinh đẹp, đi thẳng vào trong sảnh. Số lượng khách khứa trò chuyện vui vẻ trong sảnh tiệc rõ ràng tăng lên rất nhiều so với vừa nãy Tần Nguyễn nhìn thấy.