Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 646: Sức khỏe của tam gia không tốt, phải dùng cả trái tim để chăm sóc



Tô Tĩnh Thư nói với giọng điệu đầy kiêu ngạo và chế giễu, chỉ thiếu mỗi việc chỉ thẳng vào mặt Tần Nguyễn và nói rằng cô không xứng với Tkam gia.

Cô ta muốn ngầm nói rằng Tần Nguyễn bước vào nhà họ Hoắc là do dựa vào đứa con trong bụng. “A!” Tô Tình Thư cười lạnh: “Tại sao cô biết tôi không có tâm tư kia?”

Tư thế của cô ta đầy kiêu ngạo, giọng điệu châm biếm, cuối cùng là tức giận. Tần Nguyễn lạnh lùng nhìn cô ta: “Rốt cuộc thì cô muốn gì?”
Tần Nguyễn bật cười, cbờ môi cong lên thành một đường cong, cái cằm vô tình nhếch lên.

“Tô Tĩnh Thư, cô cũng nói là nếu như, nhưng giá thiết đó không ahề xảy ra, tôi và Hoắc Tam gia đang ở bên nhau, đây là sự thật. Bất kể tôi và Tam gia gặp nhau thế nào, nhưng bây giờ anh ấy thuộc về tôi, tôi không cho phép bất kỳ ai có ý đồ với anh ấy.”
Hoắc Khương bước tới, cung kính nói: “Phu nhân không cần phải quan tâm đến những người khác, cô là vợ của chủ nhân, không ai dám nói linh tinh trước mặt cô đâu.”

Tần Nguyễn: “...” Lâm Hạo: “...” Hai người nhìn Hoắc Khương đầy nghi hoặc. Bọn họ vô cùng nghi ngờ rằng Hoắc Khương đang đổ thêm dầu vào lửa. Những lời của đối phương rõ ràng là đồng ý với những gì Tô Tĩnh Thư đã nói. Hoắc Khương bình thản đứng đó, cứ như thể không biết mình vừa nói gì. Tần Nguyễn khẽ tặc lưỡi, không hiểu sao cô cảm thấy hơi khó chịu. Khi Tô Tĩnh Thư rời đi, Tần Nguyễn thực sự không quan tâm đến những lời thăm dò của đối phương. Cô không phải là tờ nhân dân tệ nên đầu thể làm tất cả mọi người đều thích mình. Cho dù người khác nghĩ tốt hay xấu về mình, Tần Nguyễn cũng chẳng mất một miếng thịt, điều này không ảnh hưởng đến cuộc sống bây giờ của cô. Bất kể thân phận của bạn là thế nào, sẽ luôn có người thích và cũng có người ghét bạn, đây mới là một con người chân thật. Nếu có người được tất cả mọi người đều thích. Vậy chứng tỏ người đó có mặt mà không ai biết. Một con người bình thường sẽ có người thích và cả người không thích. Tần Nguyễn đã sống ở khu Tây mười tám năm, có rất nhiều người thích cô, nhưng đồng thời cũng có rất nhiều người ghét cô. Nếu Tần Nguyễn thực sự quan tâm người khác nghĩ gì về mình, chắc cô đã không thể sống đến tận bây giờ. Tần Nguyễn hít sâu một hơi, sau đó đứng dậy đi tới ban công bên trái. Lâm Hạo và Hoắc Khương liếc nhìn nhau rồi bước theo.
Nếu như trước đó Tần Nguyễn nghĩ rằng Tô Tĩnh Thư đến đây là vì muốn nhắm vào Tam gia. Nhưng sau vài câu trò chuyện ngắn ngủi, cùng với thái độ của đối phương, Tần Nguyễn biết rằng người này có ý khác.

Vẻ mặt Tô Tĩnh Thư cứng đờ nhưng sau đó lập tức khôi phục bình thường.
“A!”

Tô Tĩnh Thư cười lạnh rồi đứng dậy rời đi.
Tô Tình Thư vẫn giữ nụ cười trên môi: “Nếu như tôi vẫn cố tình thì sao?”

Cố tình cái gì?
Vừa bước được hai bước, cô ta đã quay về. Tô Tĩnh Thư cầm lấy ly rượu trên bàn, tiếp đó uốn éo hông rời đi. Sau khi đối phương rời đi, Tần Nguyễn hoàn toàn thả lỏng, cô buồn chán ngồi nghịch mấy tua vải trên sô pha. Nhìn thấy động tác nhỏ của cô, trên khuôn mặt cương nghị của Lâm Hạo hiện lên nụ cười. Lâm Hạo cúi người nói nhỏ với Tần Nguyễn: “Cô không cần để ý đến Tô Tĩnh Thư, cô ta thích làm người khác khó chịu, nếu có thật sự không vui thì lại đúng ý của cô ta đấy.” Tần Nguyễn ngoái đầu nhìn anh ta, cô phủ nhận: “Tôi đâu có buồn.” Lâm Hạo nhìn Tần Nguyễn nghịch tua vải trên ghế sô pha, ánh mắt anh ta kiểu tôi đây hiểu hết đấy.

Tần Nguyễn dừng động tác của mình rồi bĩu môi. Dường như sợ Lâm Hạo không tin, Tần Nguyễn giải thích: “Tôi thực sự không quan tâm, nhưng tôi chỉ hơi tò mò muốn biết những người khác nghĩ gì về mình.” Tô Tĩnh Thư không giống một người làm những việc vô ích, đối phương có ý khơi gợi sự hứng thú của cô. Nhưng không biết sẽ có rắc rối gì đang chờ cô ở phía sau.
Đó là duyên phận và cũng là định mệnh. Cho dù năm đó Tô Tĩnh Thư không nhận nhầm ân nhân cứu mạng, Tam gia và cô ta cũng không thể đến với nhau. Nụ cười trong mắt Tô Tĩnh Thư hơi thu lại, cô ta nhìn Tần Nguyễn từ đầu đến chân, cuối cùng tập trung ở bụng cô. Tô Tĩnh Thư chậm rãi nói: “Cô cũng mạnh miệng đấy nhỉ.” Giọng điệu của cô ta có một sự mỉa mai khó tả. Tần Nguyễn chống khuỷu tay lên thành ghế sô pha, tay còn lại đỡ đầu, tư thế vô cùng thoải mái.

Ánh mắt cô rơi vào bộ sườn xám mà Tô Tĩnh Thư đang mặc, giọng điệu lạnh nhạt: “Cô cần gì gây chuyện với tôi, nếu không có tâm tư kia thì đừng quấy tùng vũng nước này.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.