Tần Nguyễn ước chừng không quá ba tháng knữa thì mấy đứa con sẽ ra đời. Lục Dịch Trần một tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào bụng Tần Nguyễn. Không phải anh ta chưac từng thấy phụ nữ mang thai, nhưng đứa trẻ trong bụng Tần Nguyễn lại khác. Nó là con cháu trực hệ của nhà họ Hoắc, thân phaận cao quý ngay từ khi sinh ra. Lục Dịch Trần ngước mắt, tò mò hỏi Tần Nguyễn: “Nghe nói cô mang song thai à?” Tần Nguyễn cau mày cười: “Mọi người đã bàn tán xôn xao rồi, bây giờ anh mới biết à?”
Tần Nguyễn không tin Lục Dịch Trần không biết chuyện này. Tần Nguyễn buồn chán ngồi ăn quả óc chó ở bên cạnh.
Phải nói rằng nhà họ Phó chuẩn bị bữa tiệc tối nay rất chu đáo. Tại chỗ ngồi trong phòng VIP, đồ ăn thức uống đều được chuẩn bị chu đáo. Lục Hàn khoác vai Lục Dịch Trần, đi tới bên cạnh Tần Nguyễn: “Hoắc phu nhân, tôi đưa em trai đi gặp vài người, cô có muốn mời Nhị gia đến đây không?” Ánh mắt anh ta liếc về phía Tô Tĩnh Thư, trên khuôn mặt chính trực lộ ra ẩn ý. Tần Nguyễn phủi vỏ quả óc chó rồi lắc đầu: “Không cần đâu, hai người cứ đi đi, không cần phải lo cho tôi.” Lục Dịch Trần kháng nghị: “Anh, em không muốn đi, toàn mấy lão già, em chẳng biết nói gì cả.” Khóe môi Lục Hàn giật giật: “Phản đối vô hiệu, đây là nhiệm vụ cha giao cho em đấy!” Anh ta cũng đâu muốn tụ tập với mấy lão già cứng đầu kia. Nhưng bây giờ nhà họ Lục đã khác với trước đây, bọn họ phải duy trì một số mối quan hệ. Mặc dù Lục Dịch Trần không tình nguyện, nhưng anh ta không dám làm trái lời cha mình. Trước khi đi, anh ta vẫy tay với Tần Nguyễn: “Đàn em à, lát nữa tôi lại đến tìm cô.” Tần Nguyễn cười không nói, cô nhìn hai anh em nhà họ Lục đi xa. Tô Tĩnh Thư ngồi vào chỗ lúc trước Lục Dịch Trần đã ngồi, sau đó nâng chén rượu lên với Tần Nguyễn.
Ánh mắt Tần Nguyễn hơi rũ xuống, cô không muốn nói chuyện với Tô Tĩnh Thư. Thấy đối phương vẫn nâng chén, Tần Nguyễn lạnh nhạt nói: “Thật xin lỗi, tôi không thể uống rượu.” Tô Tĩnh Thư chỉ vào cốc nước hoa quả trước mặt: “Ở đây có nước hoa quả mà.” Cốc nước này là do Lâm Hạo đích thân mang tới khi anh ta thấy Tần Nguyễn ngồi ăn quả óc chó. Tần Nguyễn cũng không ngẩng đầu lên: “Tôi không khát.” Cô không muốn uống với đối phương. Đối phương không để ý, cô ta tự mình nhấp một ngụm sâm panh. Lục Dịch Trần trêu chọc, anh ta đứng dậy đi tới bên cạnh Tần Nguyễn, sau đó ngồi xuống tay vịn ghế sô pha, Anh ta dùng thân hình của mình để ngăn cản cuộc đối đầu im lặng giữa hai người. Từ khi bố anh ta ngồi lên vị trí đó và trở thành người nắm quyền trong Nội Các, Lục Dịch Trần cũng biết một chút về chuyện bí ẩn của các gia tộc. Tô Tĩnh Thư không phải một cô gái tầm thường. Đương nhiên, em gái khỏa dưới của anh ta cũng không dễ bắt nạt. Nếu anh ta không ở đây thì thôi, nhưng bây giờ đang ở chỗ này, Lục Dịch Trần không thể trơ mắt nhìn Tô Tĩnh Thư gây chuyện với Tần Nguyễn. Tô Tĩnh Thư nghiêng người đến gần Lục Dịch Trần: “Cái miệng của cậu hai nhà họ Lục ngọt thật đấy, chẳng lẽ ăn mật ong à?” Khi cô ta tới gần, một mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi, Lục Dịch Trần ngượng ngùng ngả người ra phía sau. Ngay khi hai người đối mặt và sắp chạm mũi vào nhau. Tô Tĩnh Thư bị người kéo lại một cách lịch sự từ phía sau. Một giọng nói cảnh cáo trầm thấp vang lên bên tai cô ta: “Tô Tĩnh Thư, đừng bắt nạt em trai tôi, nó vẫn còn nhỏ.” Lục Hàn đã thấy động tĩnh ở đây từ lâu, khi thấy Lục Dịch Trần không thể chống đỡ được, anh ta vội vàng chạy tới giải vây. Tốt nhất không nên trêu chọc người phụ nữ tên Tô Tĩnh Thư này. Cô ta quả độc ác, đây thực sự là một kẻ điên. Em trai anh ta không phải là loại hình yêu thích, cũng không phải là đối thủ của cô ta. Hôm nay Tô Tĩnh Thư mặc một chiếc sườn xám thêu hoa màu đen, mái tóc dài được vén lên, trên đầu đeo mạng che màu đen, trông rất hiền lành và dịu dàng. Cô ta đứng thẳng, tay sờ lên chiếc mũ trên đầu, ánh mắt thản nhiên nhìn Lục Hàn. “Lục đại thiếu nói đùa, tôi thấy Lục nhị thiếu sắp đến tuổi kết hôn, cũng đã lớn rồi chứ đâu còn nhỏ nữa.” Những lời này đầy ẩn ý, rõ ràng một lời hay nghĩa. Lục Dịch Trần ngượng đỏ mặt, anh ta cắn răng nói: “Tôi đâu còn nhỏ nữa.”
Lục Hàn trừng mắt nhìn Lục Dịch Trần và ra hiệu anh ta im lặng. Ngay sau đó, sắc mặt Lục Hàn sầm xuống, anh ta nhìn chằm chằm Tô Tĩnh Thư rồi cảnh cáo: “Cô đừng đụng vào nó.”
Tô Tĩnh Thư cười tủm tỉm nói: “Yên tâm đi, Lục nhị thiếu không phải món khoái khẩu của tôi.” Tô Tĩnh Thư đặt ly rượu lên bàn, ngả người ra sau dựa vào ghế sô pha. Cô ta đảo mắt rồi nhẹ giọng nói: “Tần Nguyễn, chúng ta nói chuyện nhé?” “Chẳng phải đã nói rồi à?” Tần Nguyễn nghĩ thầm, chẳng lẽ vừa rồi cô nói chuyện với ma. Tô Tĩnh Thư bị tính cách thẳng thắn của Tần Nguyễn làm cho nghẹn họng, cô ta bật cười. “Cô thật thú vị.” Tần Nguyễn ngước mắt lên liếc cô ta, sau đó trả lại một câu: “Cô cũng rất thú vị.”
Tô Tĩnh Thư không lòng vòng với Tần Nguyễn nữa, cô ta đi thẳng vào chủ đề.