Nhiều phụ nữ sau khi mang thai sẽ kcó sự thay đổi lớn về tính cách, dù có làm gì họ cũng rất dễ cáu gắt, cảm xúc lên xuống thất thường và khó có thể kiểm csoát. Phần lớn nguyên nhân là do ngủ không đủ giấc, đầu óc căng thẳng, người nhà không hiểu, kích thích tố progesteronea thay đổi.
Đối với vấn đề về giấc ngủ, Tần Nguyễn nghĩ mình vẫn ổn. Tần Nguyễn hoàn toàn không liên quan đến chuyện này.
Cô tự nhận rằng tâm lý của mình rất vững, bố, anh cả, anh hai thường xuyên gọi điện hỏi thăm. Như vậy chỉ còn sự thay đổi của progesterone. Tần Nguyễn nheo đôi mắt dần trở lại bình tĩnh của mình.
Cô nhớ rằng tâm trạng của phụ nữ khi mang thai sẽ dao động nhiều hơn so với trước khi có thai, chỉ cần hơi một chút không hài lòng, họ có thể bùng phát như núi lửa. Cô gái bên cạnh không hề lên tiếng, cô ta chỉ cúi đầu lặng yên không nói.
Vi Vi lại nói tiếp: “Tôi thấy cô gái đó chẳng có năng lực gì, nhìn dáng vẻ của cô ta, tôi nghĩ cô ta chỉ giỏi lúc ở trên giường thôi. Đợi khi nào Hoắc Tam gia tắt thở, cô ta sẽ trở thành góa phụ, nghĩ lại cũng thật đáng thương, còn trẻ mà đã phải thủ tiết.”
Đột nhiên một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Cô nói ai đáng thương?” Vi Vi khịt mũi nói: “Đương nhiên là đứa con gái ngoài giá thú mà Tam gia đã cưới.” Vừa dứt lời, cô ta mới nhận ra có gì đó không đúng. Người hỏi cô ta không phải cô bạn thân ở bên cạnh. Nguyên nhân gây ra chuyện này chính là do nội tiết tố trong người đang giở trò. Trong thời kỳ mang thai, estrogen, progesterone và gonadotropin của con người đều tăng lên một cách đột ngột.
Phụ nữ có thai sẽ trở nên bồn chồn, nhìn cái gì cũng ngứa mắt và hay cáu gắt. Nhớ lại nội dung những cuốn sách đã đọc trước đây, Tần Nguyễn thầm gật đầu. Cô đã tìm ra lý do. Điều này khiến cô bớt lo lắng.
Những ngôi sao đang sáng lung linh khiến bầu trời đẹp như mơ. Tần Nguyễn ngắm nhìn bầu trời, khóe môi cô nhếch lên một đường cong duyên dáng. Sự nóng nảy đến cũng nhanh và đi cũng nhanh, điều này khiến Tần Nguyễn không biết nên cười hay nên khóc. Tần Nguyễn điều chỉnh lại tư thế ngồi, cô thoải mái dựa vào ghế, trông không hề giữ gìn hình tượng chút nào.
Có tiếng bước chân vang lên, đó là âm thanh của giày cao gót giẫm trên mặt đất. Hai bóng người đi tới ban công, là hai cô gái với đường cong duyên dáng. Bọn họ không nhìn thấy Tần Nguyễn bị rèm cửa che ở cách đó không xa, hai người đứng ở lan can ban công nhỏ giọng trò chuyện với nhau. Một người nói nhỏ với vẻ hưng phấn: “Cô nghe nói chưa, cái vị nhà họ Hoắc đó chỉ sống được vài năm nữa thôi.” Một giọng nói khác hơi nhát gan, lo lắng ngăn cản: “Cô không muốn sống nữa à, đó đâu phải là người mà chúng ta có thể bàn tán?” “Ở đây làm gì có ai, chỉ có hai chúng ta thôi, vừa rồi chẳng phải vẫn đang nói.” “Cô đừng nói nữa!” Giọng nói thanh thúy vang lên. Tần Nguyễn hơi nhấc chân, hai cô gái đứng ở ban công cách đó không xa hiện lên trong mắt cô. “Chà, sao cô nhất thế.” Cô gái đang nói mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh vỏ cau. Cô gái đứng bên cạnh cô ta trông rất non nớt, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, trông cô ta càng ngây thơ hơn khi mặc một chiếc váy lông ngỗng màu vàng nhạt. Cô gái nhỏ khuyên cô gái bên cạnh: “Vi Vi, hôm nay đông người như vậy, cẩn thận tại vách mạch rừng.” Cô gái mặc áo màu sâm panh vấy tóc của mình rồi cười mắng: “Tôi sợ cái rắm, bây giờ làm gì có ai ở thủ đô không biết anh ta sắp chết chứ.” Cô bạn thân lắc đầu: “Cô đừng tin vào mấy lời đồn, hai năm trước có người nói dòng dõi nhà họ Hoắc sẽ bị đứt đoạn ở thế hệ này.” Vẻ mặt đối phương hơi cứng lại, nhưng rất nhanh lại hào hứng nói: “Cô nghe nói chưa, có người nói đứa con gái ngoài giá thú đó không phải mang thai giọt máu của nhà họ Hoắc, Hoắc Tam gia nhiều năm như vậy không hề có bất kỳ một cô gái nào, tại sao bây giờ tự nhiên lại có con.”
“Cô đừng nói linh tinh nữa, Hoắc phu nhân đã vào nhà họ Hoắc rồi.” Cô gái mặc chiếc váy màu vàng nhạt nói xong thì vươn tay che miệng cô gái tên Vi Vi. Đối phương nghiêng đầu né tránh, khinh bỉ nói: “Cô thật nhát gan, đó chỉ là đứa con gái ngoài giá thú xuất thân nhà nghèo, không biết đã bị bao nhiêu người chơi hỏng rồi. Con bé đó có thân phận bẩn thỉu, có gì mà không thể nói chứ, cho dù là xuất thân của tôi và cô, cũng cao quý hơn cô ta rất nhiều lần!” Nhưng cô gái này lại nguyền rủa Tam gia, khiến sự bực bội vừa lắng xuống của Tần Nguyễn lại bùng lên. “Cô...Cô... Tại sao cô lại ở đây?” Vi Vi trợn mắt, vẻ mặt kinh hãi, đây là phản ứng khi quá hoảng sợ. Rõ ràng là cô ta đang chột dạ khi bị bắt quả tang khi đang làm chuyện xấu. Tần Nguyễn đứng trước mặt cô ta, cô liếc nhìn cô gái mặc váy màu vàng đứng phía sau bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Vẻ chế giễu và khinh thường hiện lên rất rõ trong mắt cô. Đúng là một vở kịch hay!
Hai người này định diễn trò chị em thân thiết lục đục với nhau ngay trước mặt cô à?
Tần Nguyễn không ngốc, cô thấy cô gái tên Vi Vi luôn bị cô bạn thân dẫn lệch chủ đề. Tần Nguyễn nhìn Vi Vi bằng ánh mắt như đang đánh giá một món đồ nào đó. Khóe môi đối phương run rẩy vì tức giận: “Cô, cô nhìn cái gì?” Đôi môi Tần Nguyễn nhếch lên một cong châm chọc, cô khinh thường nói: “Ngu mà còn không biết.”
“Cô nói ai thế, cô nghĩ mình là ai chứ?”
Vi Vi lập tức sôi máu. Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt lạnh lùng của Tần Nguyễn, trên người cô tỏa ra sát khí lạnh thấu xương. Sự ngu ngốc của cô gái này khiến Tần Nguyễn nghĩ tới kiếp trước của mình. Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn khẽ hé mở: “Ngu ngốc!” “Chuyện gì đang xảy ra thế? Phu nhân của Hoắc Tam gia cũng là người có địa vị, vậy mà lại ăn nói thô lỗ như thế này, chẳng phải sẽ khiến người khác chế nhạo sao?”
Vi Vi còn chưa lên tiếng, đã có người nói xen vào. Tần Nguyễn liếc mắt, thấy Tô Tĩnh Thư lại xuất hiện.