Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 644: Gia chủ nhà họ phó cũng phải gọi hoắc v n tiêu là tam gia



Chiếc xe trở Hoắc Dịch Dung và Tần Nguyễn vững vàng dừng ở bên ngoài sảnh tiệc. - Lâm Hạo và Hoắc Khương xuống xe trước, mở cửa ghế sau, khkẽ khom người mời chủ nhân xuống xe.

Hoắc Dịch Dung xuống trước.

Anh ta không hề đưa mắt nhìn lên sảnh tiệc, mà đi vòng quac đầu xe tới chỗ Tần Nguyễn. Tần Nguyễn đang mang thai nên đi giày đế bằng. Cô vừa mới đặt chân xuống đất, Hoắc Dịch Dung đã cúi người đưa amột cánh tay qua. Anh ta nói nhỏ: “Cẩn thận dưới chân, một lát nữa đi vào có thể sẽ có rất nhiều người, đừng để bị người ta đụng phải.” “Em biết rồi.” Tần Nguyễn đặt tay lên cánh tay của Hoắc Dịch Dung. Hai người trai tài gái sắc, chậm rãi đi về phía cửa sảnh tiệc. Vừa đúng lúc họ gặp được người đàn ông trung niên đang bước xuống bậc thềm. Phó Nhạc Nguyên kinh ngạc, vội vàng đưa tay ra: “Thì ra là Hoắc Tam phu nhân, ngưỡng mộ đã lâu.”

Tần Nguyễn đưa món quà mà mình đang cầm trong tay đến trước mặt Phó Nhạc Nguyên. “Xin chào ngài Phó, đây là một chút lòng thành của tôi và Tam gia.” “Tới là được rồi, khách sáo như vậy làm gì.” Phó Nhạc Nguyên nhận quà, giao cho trợ lý ở bên cạnh. Cuối cùng hai người bắt nhẹ tay nhau rồi tách ra ngay. Chẳng mấy chốc nụ cười trên mặt Phó Nhạc Nguyên dần biến mất, ông ta lộ vẻ đau lòng và tiếc nuối với Hoắc Dịch Dung, Tần Nguyễn . “Tôi đã nghe chuyện của Tam gia rồi, đợi hôm khác sức khỏe của ngài ấy tốt hơn, tôi sẽ tự mình đến thăm.”

Cho dù là gia chủ nhà họ Phó thì Phó Nhạc Nguyên cũng phải gọi Hoắc Vân Tiêu là Tam gia. Tên của Hoắc Tam gia là cấm kỵ ở thủ đô, không thể gọi ra được.
Phó Nhạc Nguyên dặn dò trợ lý bên cạnh, để người này tự mình đưa bọn họ vào khu vực khách quý. Hoắc Dịch Dung và Tần Nguyễn bước vào sảnh tiệc, sự xuất hiện của họ thu hút sự chú ý của rất nhiều người, may mà không có ai bước lên làm phiền họ. Ở sảnh ngoài có rất nhiều người, vô cùng ồn ào náo nhiệt. Tần Nguyễn nhìn lướt qua, phát hiện có vài khuôn mặt quen thuộc. Có một số gương mặt nam nữ ở đây thường xuyên xuất hiện trên phim truyền hình và điện ảnh. Bọn họ là diễn viên, có địa vị nhất định trong ngành giải trí. Không phải ảnh để, ảnh hậu thì cũng là các ngôi sao đang nổi tiếng. Trợ lý của Phó Nhạc Nguyên đi phía trước dẫn đường: “Hoắc Nhị thiếu, Tam thiếu phu nhân, mời đi bên này.” Dưới sự dẫn đường của người nọ, Hoắc Dịch Dung và Tần Nguyễn bước qua sảnh tiệc ồn ào, đi tới một cánh cửa. Trợ lý đẩy cửa ra: “Hai vị khách quý mời vào bên trong, thiếu gia và tiểu thư nhà chúng tôi cũng đang ở bên trong rồi.” Đúng là trung thành với chủ, lúc này vẫn không quên thiếu gia và tiểu thư của mình.

Cánh cửa bị đẩy ra, những gương mặt quen thuộc ở bên trong đập vào mắt Hoắc Dịch Dung và Tần Nguyễn.

Ngay cả khu vực khách quý cũng rất sôi động. Nhưng so với phía bên ngoài ồn ào, nơi này trò chuyện thì thầm to nhỏ cũng không quá ầm ĩ. “Hoắc Nhị gia!” “Hoắc Tam phu nhân.” Hoắc Dịch Dung và Tần Nguyễn đứng ở cửa phòng, trong phòng vang lên mấy tiếng chào hỏi. Bên trong phòng khách quý đều là các thành viên của bốn gia tộc lớn và sáu thế gia. Bọn họ làm sao có thể không biết Hoắc Dịch Dung và Tần Nguyễn. Hai người nhẹ nhàng bước vào. Người đầu tiên đi đến chỗ họ là Long Hân Triết.
Nhìn thấy người này, trên gương mặt Hoắc Dịch Dung nở một nụ cười hoàn mỹ: “Ngài Phó, đã lâu không gặp.”

Người đàn ông trung niên đó chính là chủ nhân của bữa tiệc lần này, gia chủ nhà họ Phó.

Phó Nhạc Nguyên vỗ vỗ cánh tay của Hoắc Dịch Dung, cười ha hả nói: “Hoắc Nhị thiếu, đảo mắt mà đã lớn như vậy, dáng dấp tuấn tú lịch sự, đúng là một đứa trẻ ngoan.”
Nụ cười lịch sự trên gương mặt Hoắc Dịch Dung chân thực hơn mấy phần.

Anh ta nhìn nghiêng về phía Tần Nguyễn đang có khuôn mặt lạnh lùng, xa cách. Hoắc Dịch Dung âm giọng giới thiệu: “Đây là em dâu ba của tôi, sức khỏe em ba không được tốt nên không tiện có mặt, vì thế em dâu thay em ấy đến đây.”

Hoắc Tam gia không tiện có mặt, để phu nhân của mình đến cũng coi như là cho nhà họ Phó mặt mũi rất lớn rồi.
Hoắc Dịch Dung vẫn có ấn tượng tốt đối với cậu em vợ của anh cả này. Thằng bé khá dễ mến, không gây chuyện cũng không làm cho người ta cảm thấy phiền.

Đuôi lông mày của Hoắc Dịch Dung hơi nhếch lên, vẻ thận trọng ôn hòa bề ngoài đã biến mất không còn tăm hơi: “Tới với ai vậy?”

Long Hân Triết: “Em đến với các anh em bên dưới, hôm nay có khá nhiều ngôi sao nổi tiếng tới, bọn họ đi ra bên ngoài chơi rồi.”
Cậu thanh niên như em trai nhà bên này nở một nụ cười thân thiết.

Cậu ta vui vẻ gọi Hoắc Dịch Dung: “Anh hai!”

Một chàng trai hiền lành với nụ cười rạng rỡ.
Phía dưới này là chỉ các thành viên xuất thân từ chi thứ của nhà họ Long.

Long Hân Triết nhìn sang Tần Nguyễn , cậu ta lễ độ gọi: “Chị dâu ba.” Hoàn toàn không có chút thù địch nào như hôm lần đầu mới gặp Tần Nguyễn và biết được cô là phu nhân của Tam gia.

Tần Nguyễn cong môi, gật đầu với cậu ta xem như chào hỏi.

Lúc này, anh em nhà họ Lục đi tới.

Lục Hàn và Lục Dịch Trần chào hỏi qua, sau đó Lục Hàn nói chuyện với Hoắc Dịch Dung. Còn Lục Dịch Trần thì nháy mắt ra hiệu với Tần Nguyễn, có vẻ có điều muốn nói. Tần Nguyễn cứ đứng như thế này cũng không ổn, Hoắc Dịch Dung bèn dừng cuộc trò chuyện về công việc trong Nội Các với Lục Hàn. Anh ta nâng cằm thấp giọng bảo Lâm Hạo và Hoắc Khương đứng phía sau: “Đưa phu nhân đi tìm chỗ nghỉ ngơi một lát, chăm sóc tốt cho em ấy.” “Vâng, Nhị gia.” Tần Nguyễn buông cánh tay Hoắc Dịch Dung ra, dưới ánh nhìn chăm chú của nhóm người bên trong phòng dành cho khách quý, cô thong dong bước đến khu vực yên tĩnh ở trong góc. Ghế sô pha ở nơi này thoải mái dễ chịu, trên bàn có mấy món bánh ngọt tinh xảo, còn có những thức uống mà ở bên ngoài không thể mua được bằng tiền.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.