Cô nhìn trái nhìn phải, cuối cùng quyết định: “Vậy chọn chiếc này đi, em lười chọn nữa quả.” Hoắc1 Vân Tiêu cười nói: “Được.” Ánh mắt của anh dời khỏi người Tần Nguyễn .
Hai mắt quay trở về màn hình iPad, nhưng trong lòng lại đang lẩm nhẩm2 đọc kinh Kim Cương. Nhà có vợ yêu xinh đẹp động lòng người như vậy, nhìn ngày nhìn đêm cũng không chán. Đáng tiếc, ngày ngày nhìn cũng mệt nhọc vô c7ùng. Đuôi mắt của Hoắc Vân Tiêu nhìn thấy Tần Nguyễn đi về phòng thay quần áo, anh đưa tay lên bóp bóp mi tâm rồi khẽ thở dài. Nguyên một ngày Tần Nguyễn không ra khỏi phòng.
Cô nằm ngủ trong phòng ngủ ở biệt thự Hương Tạ cho tới trưa. Buổi trưa ăn uống xong, trong lòng cô lẩm bấm mắng Vệ Lâm Thần. Anh ta yêu cầu cô viết luận văn dài 8000 từ khiển cảm xúc của cô bùng nổ.
Hoắc Vân Tiêu đang bận công việc trong phòng làm việc, hiếm thấy không quấy rầy Tần Nguyễn. Cả hai không làm phiền lẫn nhau, cho đến khi màn đêm buông xuống, Hoắc Dịch Dung xuất hiện một cách phong độ ở biệt thự Hương Tạ. Hoắc Dịch Dung mặc một bộ âu phục chỉnh tề được cắt may thủ công, đứng chờ đợi trong phòng khách rộng rãi. Trên người anh ta đầy khí khái anh hùng, hơi thở lại lạnh thấu xương. Hoắc Vân Tiêu mặc bộ quần áo ở nhà thoải mái bước xuống lầu cùng Tần Nguyễn đang mặc một chiếc váy dạ hội màu khói. Nhìn thấy hai người họ xuất hiện, hơi thở lạnh lẽo trên người Hoắc Nhị gia lập tức biến mất, hóa thành ôn hòa. Khuôn mặt tuấn tú xa cách của anh ta nở nụ cười: “Em ba, em dâu.” Sáu tháng qua khi hai người họ ở chung với nhau, có lúc còn thân mật hơn thế này, nhưng cô vẫn không có cách nào thích ứng được. Thấy vẻ mặt không được tự nhiên của cô, Hoắc Vân Tiêu rời tay. “Đừng về muộn quá, cơ thể em không thể uống được rượu. Tối nay Hoắc Khương và Lâm Hạo đều sẽ đi theo bên cạnh em, nếu như không thích nơi đó thì có thể về sớm một chút.” Tần Nguyễn gật đầu: “Em biết rồi.” Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, như thể đang hỏi, anh còn điều gì muốn nói nữa không.
Lúc đầu Hoắc Vân Tiêu cũng không có gì cần dặn dò. Nhưng bị đôi mắt to quyến rũ của Tần Nguyễn nhìn chằm chằm, anh lại nói: “Buổi tối anh để phòng bếp chuẩn bị canh cho em.” Hoắc Nhị gia bị cho ăn một chậu cơm chó xa hoa cảm thấy mình chịu đủ rồi.
Anh ta nhấc tay để trán: “Em ba à, anh chỉ mượn em dâu có mấy tiếng thôi, em lớn rồi không cần phải lưu luyến như thế đâu.” Hoắc Dịch Dung dùng ánh mắt trêu tức nhìn qua nhìn lại giữa Tần Nguyễn và em ba nhà mình. Thực ra thì đâu phải mỗi mình Hoắc Vân Tiêu lưu luyến không rời. Anh đưa tay ra xoa tóc Tần Nguyễn.
Nhưng mới giữ được nửa chừng thì dừng động tác lại. Tối nay tóc của Tần Nguyễn được tạo kiểu rất đẹp, anh mà xoa thì thành quả vất vả của nhà tạo mẫu sẽ bị lãng phí mất.
Tam gia đưa tay xuống nhẹ nhàng sờ vào phần dái tai đeo đôi bông tai kim cương đắt giá của Tần Nguyễn. Anh ấm giọng nói: “Anh biết rồi.” “Nhột.”
Tần Nguyễn nghiêng đầu, tránh sự đụng chạm khiến cô cảm thấy khó chịu.
Mỗi lần Tam gia giở trò luôn khiến cô phải bối rối. Rõ ràng là cả hai vợ chồng này không muốn chia xa nhau mà.
Và anh ta rất giống kẻ xấu chuyên phá hoại các cặp đôi vậy. Hoắc Vân Tiêu bị trêu chọc, bèn đưa nắm đấm lên môi ho nhẹ hai tiếng: “Hai người đi đi.”
Hoắc Dịch Dụng cùng Tần Nguyễn sóng vai rời khỏi biệt thự Hương Tạ. Gần 30 năm nay7 anh vẫn luôn sống thanh tâm quả dục. Thế mà bỗng dưng lại xuất hiện một cô gái nhỏ làm người ta thương tiếc, khiến anh lúc nào cũng phải khiêu chiến2 tranh giới cuối cùng của mình. Chỉ khoảng mấy phút sau, Tần Nguyễn đã thay lại bộ quần áo cũ. Cô để bộ váy dạ hội ở trong phòng quần áo, đề ngày mai0 mặc cho tiện. Nhìn những bộ lễ phục khác mà Tần Nguyễn thấy đau cả đầu: “Tạm thời em không mặc đến những bộ này, bảo người hầu dọn đi thôi.” Hoắc Vân Tiêu cũng không ngẩng đầu lên mà bảo: “Sẽ có người xử lý.” Tần Nguyễn sờ bụng: “Em đói rồi.” Vừa đúng lúc Hoắc Vân Tiêu gửi xong email, xử lý xong công việc trong tay. Nghe thấy Tần Nguyễn nói đói bụng, anh để máy tính bảng lên bàn, đứng dậy xỏ giày đi trong nhà rồi đi về phía Tần Nguyễn Hoắc Vân Tiêu đứng trước Tần Nguyễn, anh đưa tay quệt đầu mũi của cô rồi nhẹ nhàng nói: “Đi xuống nhà ăn cơm.”
Tần Nguyễn nheo mắt, trên mặt nở nụ cười, cô xoay người đi ra ngoài. Hoắc Vân Tiêu nhanh tay nắm lấy bàn tay cô. Hai người tay trong tay rời khỏi phòng ngủ.
Hôm sau. Sau khi nhà họ Phó đến thủ đô, họ đặt chân tại một tòa biệt thự nào đó ở khu phía đông. Tương lai, chỉ cần gia tộc này không làm gì sai lầm, thì đây chính là nơi mà nhà họ Phó định cư ở kinh thành. Lúc Tần Nguyễn và Hoắc Dịch Dung đến nhà họ Phó, bên ngoài tòa nhà đã đỗ một loạt xe sang trọng, cho biết có bao nhiêu người đến.
Khác với những chiếc xe sang đỗ ở bên ngoài, xe của nhà họ Hoắc vững vàng lái về phía cổng lớn của nhà họ Phó.
Bên ngoài biệt thự của nhà họ Phó có rất nhiều người bước vào, tất cả đều ăn mặc đẹp đẽ và sang trọng.
Có người đứng kiểm tra danh tính của các vị khách ở lối vào của dinh thự.
Người không có thiệp mời sẽ không thể tiến vào cửa lớn của ngôi nhà này. Bảo vệ canh giữ bên ngoài biệt thự của nhà họ Phó, nhìn thấy mấy chiếc xe hơi sang trọng của nhà họ Hoắc đang từ từ lái vào, họ nhìn chằm chằm vào biểu tượng gia huy trên xe, lập tức cho đi qua. Họ thậm chí còn không xác minh cơ bản.
Đám người phía sau đều nhìn chằm chằm vào đoàn xe sang trọng đang tiến vào nhà họ Phó này.