thấy có vài vong hồn mặc kiểu quần áo khác năm với nhau, còn có cmột số người mặc áo dài bằng vải xanh, bọn họ không phải là người của cùng một thời đại phải không?”
Anh ta không hỏi nagười quen biết của Tần Nguyễn mà có liên quan đến cây bách vàng là ai. Lại một con quỷ nam khác nói với cô ta: “Thật ra cậu là người rất tốt.”
“Đúng, cậu xinh đẹp, chỉ là không thích nói chuyện với người khác thôi. Trong lớp của tớ có rất nhiều bạn nam nói chuyện về cậu đấy.”
“Thật ra, thật ra... tớ cũng rất thích cậu.” Nhưng Vệ Lâm Thần lại không có tâm tư đầu mà thưởng thức cảnh tượng này.
Những vết bẩn trên tay áo và mùi thối bốc lên thoang thoảng trên người khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu.
Vào lúc này, anh chỉ muốn làm một việc. Trình Tuyết Lan trừng mắt nhìn, ánh sáng đỏ trong mắt cô ta dần biến mất, chuyển thành đen nhánh: “Được!”
Không hiểu sao cô ta lại tin tưởng Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn cứu được sáu người bạn học là quỷ nam của cô ta, sau khi cô ta tỉnh lại đã nhìn thấy chủ nhiệm Liễu đi cùng với mấy người này. “Sau khi tôi nhập vào cô giáo Lục thì tất cả những nội dung gì có liên quan đến cây bách vàng, tôi đều không có cách nào nói ra miệng được, tôi cũng không biết vì sao lại như vậy.”
Nói đến chuyện này, mặt mũi Trình Tuyết Lan tràn đầy oán hận.
Tần Nguyễn xoa nhẹ ngón trỏ và ngón cái, hứng thú nhìn Trình Tuyết Lan: “Lát nữa cô viết tên tất cả những người bị cây bách vàng để mắt tới cho tôi.” Vừa rồi cô hơi dừng lại đã nói rõ là cô không muốn nói nhiều đến chuyện này.
Kẻ mà một yêu tinh cây quen biết chắc chỉ có đồng loại, hoặc là người trong ngành.
Tần Nguyễn nhướng mày: “Đúng là không phải tất cả những người chết đều thuộc trường Ottey. Trong hơn một trăm năm qua, có rất nhiều người đã đến cầu nguyện với cây bách vàng này, và hàng năm đều có rất nhiều người chết, tích lũy theo thời gian, dưới gốc cây mới chồng chất xương trắng.” Nghe xong cuộc đối thoại giữa Tần Nguyễn và Vệ Lâm Thân, lúc này Trình Tuyết Lan mới nói chen vào.
Đôi mắt cô ta vẫn đỏ rực, nhưng vẻ phẫn uất và cảnh giác trên gương mặt cô ta rõ ràng đã giảm đi rất nhiều.
Tần Nguyễn tựa người vào thành ghế sô pha, nhẹ nhàng vuốt ve hai đứa nhỏ ở trong bụng đang hoạt động nhiều hơn bình thường. Trình Tuyết Lan được bọn họ an ủi, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Mặc dù sắc mặt của cô ta xanh trắng không như người bình thường, nhưng nụ cười vẫn rất đẹp mắt.
Tần Nguyễn chống đầu, nhìn những nam nữ thanh niên này tổ chức tiệc trà tại chỗ. Nếu như không có lòng tham, không đi cầu nguyện, thì cô ta sẽ còn sống được vài năm nữa.
Trình Tuyết Lan thở một hơi thật dài, tiếp tục nói: “Không lâu sau đó trường học nghỉ hè. Lúc bắt đầu kỳ nghỉ cơ thể của tôi cũng không thay đổi nhiều, nhưng tôi rõ ràng cảm thấy mình không còn bị đè nén nữa. Sau này tôi đến bệnh viện kiểm tra thì thấy giá trị nguy cơ cao của cơ thể giảm xuống rất nhiều, bệnh của tôi có thể chữa khỏi được, đây là một tin tức tốt, tôi nghĩ cây cầu nguyện thực sự quá linh nghiệm. Cho đến một ngày ở trong kỳ nghỉ hè, tôi đến cửa hàng của nhà mình và gặp thầy Khang, cô Lục cùng những người bạn học khác. Hôm đó dường như đã có một điều gì đấy không ổn xảy ra với tôi.”
Tần Nguyễn yên lặng nghe không chen lời vào. Vệ Lâm Thân lên tiếng: “Cô cũng cầu nguyện với cây bách vàng?”
Trình Tuyết Lan ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, cũng không phủ nhận.
Cô ta nói: “Tôi bị bệnh, không có cách nào cứu chữa được, chỉ có về chờ chết thôi. Tôi còn trẻ như vậy nên không cam tâm cứ thể chết đi, tôi muốn được sống. Các bạn cùng lớp đều nói trong trường có cái cây cầu nguyện rất linh, nên trước khi nghỉ hè tôi vào rừng cây nhỏ để cầu nguyện.” Mà phải công nhận, bầu không khí như thế này khiến cô tìm lại được những ký ức của mình lúc còn ở trường trung học.
Ở xung quanh khu tây không có trường cấp hai, cấp ba nào tốt, mà hơn một nửa học sinh đều là đầu gấu.
Đến ngay cả bản thân Tần Nguyễn, cũng được coi là một trong những học sinh cá biệt khiến thầy cô giáo phải đau đầu. Tần Nguyễn chỉ tay về phía sáu con quỷ nam ngồi chồm hổm ở bên cạnh Trình Tuyết Lan: “Nguyên nhân bọn họ chết cũng là bởi vì họ là con mỗi bị cây bách vàng để mắt tới?” “Đúng!”
Trình Tuyết Lan gật mạnh đầu.
Đôi mắt đen láy của Tần Nguyễn nhìn chằm chằm Trình Tuyết Lan, vẻ mặt cô trầm ngâm. Vệ Lâm Thần không hề nể nang gì mà chế nhạo: “Đúng là ngu không ai bằng, từ xưa đến nay ở trên đời này làm gì có bánh rớt từ trên trời xuống, muốn có được cái gì đều phải nỗ lực trả giá hết.”
Khuôn mặt anh ta phủ đầy sương lạnh, vẻ mặt khinh thường, máu lạnh lại vô tình. Trình Tuyết Lan mím chặt môi, cô ta không thể phản bác lại.
Vì đúng là cô ta đã phải trả một giá rất đắt. Và biết được thân phận của bọn họ là Thiên Sư mà chủ nhiệm Liễu tìm đến ở bên ngoài trường.
Nếu không chỉ nghe mấy câu nói của Tần Nguyễn, cô ta không có khả năng hoàn toàn tin tưởng vào cô.
Tần Nguyễn đột nhiên hỏi: “Trong kỳ nghỉ hè tại sao cô lại quay về trường, tại sao lại chết ở hồ nhân tạo?” Vẻ mặt Tần Nguyễn trở nên sắc bén, các đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ hờ hững.
Trình Tuyết Lan cắn môi: “Cô giáo Lục, bạn cùng phòng, và một người bạn học trong lớp của tôi nữa, bọn họ đều là đối tượng bị cây bách vàng nhắm đến.” Tần Nguyễn nheo mắt hỏi: “Làm sao cô biết?”
“Sau khi chết, tôi có thể cảm nhận được điều đó. Trên người bọn họ có hơi thở tử vong giống như tôi, đó là cảm ứng với đánh dấu của cây bách vàng” Nếu phải đi nhờ Tuệ Thành chùa Nam Ẩn thì chẳng thà giao luôn cho Tần Nguyễn xử lý cho xong. Tần Nguyễn gật đầu: “Cũng muộn rồi, xử lý xong mấy người này tôi phải đi về.”
Cô vẫn chưa quên lúc trước khi ra khỏi nhà, cô đã đồng ý sẽ về ăn cơm với Tam gia.
“Yêu tinh cây kia thật sự không có ở đây à?” Sáu con quỷ bên cạnh Trình Tuyết Lan thấp giọng giải thích.
“Hôm ấy bọn tớ thật sự không phải cố ý đâu, cậu giống như biến thành một người khác, lại ăn mặc như vậy... Bọn, bọn tớ tưởng rằng cậu lầm đường lạc lối.”
Trình Tuyết Lan nhìn về phía con quỷ vừa lên tiếng, trên môi cô ta nở nụ cười thoải mái: “Tớ biết, chuyện ngày hôm đó nếu đổi thành tớ của lúc trước, có lẽ sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng lúc đó tới thật sự không để ở trong lòng.” Cô liếc nhìn Trình Tuyết Lan rồi thờ ơ nói: “Vừa nãy tôi đã nói với cô rồi, nhưng cô không tin.”
Trình Tuyết Lan thoáng sửng sốt, cô ta bỗng bật thốt ra: “Có phải những người khác trong trường học đều được cứu rồi hay không?”
Tần Nguyễn ngôi thẳng người lên, cô hỏi: “Những người khác?” Một lúc lâu sau, cô hỏi: “Tại sao cô lại nhập vào người cô giáo Lục?”
Trình Tuyết Lan cau mày: “Tôi muốn mượn nhờ cơ thể của cô giáo Lục, và nói cho thầy Khang biết để bọn họ tránh xa cây bách vàng.”
“Vậy tại sao cô lại không nói?” Lập tức cởi bỏ bộ quần áo này, tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ.
Thấy bọn họ vẫn còn muốn tiếp tục hàn huyên, Vệ Lâm Thần trầm giọng cắt ngang.