Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 639: Tam gia bị nguyễn nguyễn chê là quá mảnh mai



Phát giác ra tâm tình của ông chủ không tốt lắm, Lục Lục ngoan ngoãn mang cuốn sổ trên bàn cùng bút tới.

| Cậu ta không mở Thiên 1Nhãn nên không nhìn thấy quỷ. Hoắc Khương rũ mắt xuống, ông ta im lặng không nói gì.

Thật ra ông ta muốn nói cô ả Tô Tĩnh Thư kia là một kẻ điên, tác phong làm việc từ trước đến nay vẫn luôn thích gì làm nấy, thủ đoạn cũng không được tốt đẹp gì cho cam.
Ánh sáng hoàng hôn ấm áp chiếu xuống khu biệt thự, ánh nắng màu cam xuyên qua phòng kính rơi trên mặt đất sạch sẽ.

Hoắc Khương bước vào phòng kính, đi về phía người đàn ông thoải mái, lười biếng dựa vào ghế nằm bằng gỗ lim.
Ánh sáng ấm áp không để ý gương mặt lạnh lùng xa cách của anh, khiến anh để lộ ra một chút hơi thở con người.

“Chú Khương, chủ muốn nói cái gì?”
“Cháu muốn nhờ chú lại đi một chuyển, giúp cháu tìm hai người về đây...”

Ở phía sau, Vệ Lâm Thần đang lôi kéo Lâm Hạo gặng hỏi anh ta về vấn đề thể chất đôi mắt m Dương.
Trong mắt anh ẩn chứa sự tự tin mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay, thể hiện sự tỉnh táo bình tĩnh đa mưu túc trí.

“Tô Tĩnh Thư tạm thời không dám đâu, nhà Nam Cung bị hủy diệt sẽ khiến mọi thể lực trong thủ đô đều sẽ yên tĩnh một đoạn thời gian.”
Ngoài sân, có mấy chiếc xe ô tô chạy chậm tới.

Hoắc Khương nhìn thấy mấy chiếc xe đang đi tới: “Là phu nhân trở về.” Khóe môi Hoắc Vân Tiêu cong lên thành một nụ cười, gương mặt tuấn tú lạnh lẽo cũng lộ ra vẻ mặt dịu dàng. Anh đứng dậy, sửa sang lại quần áo rồi quay người đi ra ngoài cửa.
Hai chân cô còn chưa đứng vững, đã nhìn thấy Hoắc Tam gia đứng ở cửa ra vào.

Anh đang mỉm cười nhìn cô.
Nhưng không nhìn thấy không có nghĩa là không cảm giác thấy.

Phía bên trái cạnh bàn có khí2 lạnh ập tới, âm khí âm u.
Trong tay ông ta vẫn đang cầm thiệp mời đây, phu nhân còn chưa đồng ý sẽ đi dự tiệc đâu.

Nhưng nghe giọng điệu của chủ nhân thì chắc chắn là ngày mai phu nhân sẽ phải đi đến bữa tiệc của nhà họ Phó rồi.
Như nhớ ra điều gì đó, Hoắc Khương cúi người bẩm báo: “Tam gia, hai ngày nay tiểu thư Tô Tĩnh Thư vẫn luôn muốn được gặp ngài, cô ta đã bị từ chối hai lần, hôm nay lại muốn xin gặp tiếp.”

Hoắc Vân Tiêu hơi nhíu mày, anh lạnh giọng nói: “Không gặp.”
Tần Nguyễn khẽ nhíu mày, cô bước nhanh đi lên bậc thang, tới trước mặt Hoắc Vân Tiêu.

Cô đấy anh vào trong phòng, thuận tay đóng cửa lại. “Sao anh lại ra cửa hóng gió làm gì, đổ bệnh thì làm sao bây giờ?”
Ngoài quỷ ra thì còn có thể là cái gì nữa.

Lục Lục đặt cuốn sổ và cây bút lên bàn, sau đó qua7y trở lại bên người Vệ Lâm Thần.
Hoắc Khương không có áp lực quá lớn, ông ta nói ra điều mà mình lo lắng: “Tô tiểu thư đã biết ngài mới là người năm đó cứu cô ta, thuộc hạ sợ cô ta sẽ gây bất lợi cho phu nhân.”

Hoắc Vân Tiếu kéo khóe môi, đôi mắt đen đầy vẻ khinh thường: “Sự lo lắng của chú là dư thừa, bữa tiệc ngày mai rất quan trọng trong việc nhà họ Phó bước chân vào thủ đô, Tô Tĩnh Thư sẽ không gây bất lợi cho phu nhân. Nếu cô ta thật sự chủ động tìm phu nhân để gây phiền phức, tôi còn thấy vui ấy chứ. Có một đối thủ như Tổ Tĩnh Thư, phu nhân cũng có cơ hội để rèn luyện, giúp cô ấy đối phó với nhiều thể lực khác nhau một cách dễ dàng.”
“Chú hỏi ý kiến của phu nhân.” Giọng của Hoắc Vân Tiêu hơi thấp.

Chỉ trò chuyện ngắn ngủi hai cậu, Hoắc Khương liền biết tâm trạng của chủ nhân đang không được vui lắm,
0Trong lúc này, Tần Nguyễn cầm điện thoại đi tới phía trước cửa sổ ký túc xá.

Cô gọi điện thoại cho Kiều Nam Uyên.
Hoắc Vân Tiêu không quay đầu lại mà nói: “Bảo phòng bếp bê canh thảo dược lên cho phu nhân, mang cả bộ lễ phục ngày mai phu nhân phải mặc đến nhà họ Phó lên trên phòng ngủ trên tầng.”

Hoắc Khương đáp: “Vâng, Tam gia.”
Nếu như đối phương không theo như dự đoán thì phu nhân sẽ có phiền toái.

Nhưng Tam gia đã lạc quan như thế, ông ta thân là thuộc hạ cũng không tiện nói nhiều.
Ông ta đứng sau lưng đối phương, khẽ khom người, cung kính nói: “Tam gia, nhà họ Phó phái người đưa thiệp mời tới, mời ngài đến dự bữa tiệc ngày mai ạ.”

Hoắc Vân Tiêu đang nhắm mắt, nghe thấy tiếng nói, hàng lông mi dài của anh khẽ cử động.
Anh và Tô Tĩnh Thư không có gì để nói cả.

Hoắc Khương tỏ ra lo lắng: “Ngày mai Tô tiểu thư cũng sẽ đến bữa tiệc của nhà họ Phó, nếu phu nhân đến đây thì rất có thể bọn họ sẽ đụng độ nhau.”
Tần Nguyễn : “Chú có còn nhớ chuyện nửa năm trước chúng ta cùng tới núi Kỳ ở thành phố Vân không?”

“Nhớ chứ.”
Hoắc Xuyên mang theo mệnh lệnh của anh đi làm việc, vụ ám sát anh hai của anh vài tháng trước là một thương vụ do một thế lực nhỏ ở một vùng đất nào đó ở phía tây tiếp quản.

A158 là một thành viên của thể lực này, cũng là thành viên chủ yếu của cuộc ám sát này.
Chỉ có thể tận tụy dặn dò người đi theo bên cạnh phu nhân chú ý nhiều hơn một chút.

Hai chủ tớ ngồi trong phòng kính, tắm trong ánh nắng ấm áp của buổi chiều tà.
Ông ta đáp lại một tiếng, sau đó đứng ở sau lưng Tam gia, và không lên tiếng nữa.

Hoắc Vân Tiêu đột nhiên hỏi: “Bên Hoắc Xuyên có tin tức gì không?”
Về phần có thể lôi kéo được nhiều người hay ít người, thì còn phải nhìn xem năng lực của họ như thế nào.

Với tình trạng cơ thể hiện tại của anh, không có khả năng đi ra ngoài.
Hoắc Khương: “Buổi trưa hôm nay, có một vụ nổ đã xảy ra ở một vùng đất nào đó ở phía tây. Tờ báo địa phương đã đưa tin rằng, một căn cứ nhỏ của tập đoàn xảy ra tai nạn. Theo thống kê, hơn một trăm người đã thiệt mạng và bị thương, không có người qua đường nào bị thương.”

“Xác định không có người vô tội thương vong?”
Điện thoại kết nối, Tần Nguyễn đi thẳng vào vấn đề: “Chú Kiều, bên này cháu gặp phải một chút việc, muốn xin chủ giúp đỡ.”

Giọng Kiều Nam Uyên rất bình tĩnh: “Cô nói đi.”
Hoắc Vân Tiêu mở ra đôi mắt sâu thẳm, con ngươi đen láy thâm thúy nhìn chằm chằm vào Hoắc Khương.

Ánh sáng ấm áp của mặt trời buổi chiều chiếu vào những đường nét thanh tú và điển trai của anh, phủ lên những đường nét hoàn hảo một lớp ánh sáng chói lòa.
Vệ Lâm Thần vẫn không từ bỏ suy nghĩ muốn kéo Lâm Hạo vào đạo quán Thanh Thành.

Bên trong biệt thự nghỉ dưỡng Hương Tạ.
Hoắc Khương: “Ý của ngài là, Tô tiểu thư sẽ không chủ động trêu chọc phu nhân?”

Bên trong đôi mắt đa tình của Hoắc Vân Tiêu đầy sự lạnh lùng xa cách, trên khuôn mặt cũng không có biểu cảm gì.
Hoắc Khương cầm thiệp mời trong tay, ông ta im lặng một lát rồi nói: “Tạm thời còn chưa rõ động tĩnh của nhà họ Phó, ngày mai có muốn phái thêm một số người đi theo bên cạnh phu nhân không ạ?”

Những đầu ngón tay tựa vào tay vịn của chiếc ghế nằm hơi ngừng lại.
Ánh mắt lạnh lùng của Tần Nguyễn nhìn quyển sổ trên bàn, cô hất cằm lên với Trình Tuyết Lan.
“Viết ra tên của những người mà cô biết là có vấn đề, sau đó sẽ có người thay bọn họ giải quyết cái cây cầu nguyện mà mấy người nó2i tới.”

Trình Tuyết Lan gật đầu, cô ta dùng quỷ lực điều khiển cây bút, và viết tên những người cô ta biết vào cuốn số.
Anh không mở mắt ra mà cất tiếng nói lạnh nhạt: “Sau khi phu nhân về, đưa thiệp mời cho cô ấy.”

Người nhà họ Phó đã vào thủ đô, bữa tiệc lần này là để họ chính thức bước chân vào nội bộ của giới quyền quý nơi đây.
Có vết xe đổ của nhà Nam Cung ở trước, hiện tại cả bốn gia tộc lớn lẫn sáu thế gia đều tạm thời không dám gây bất lợi cho Tần Nguyễn.

Tô Tĩnh Thư chỉ cần không ngốc, không muốn hủy hoại gốc rễ căn cơ của nhà họ Tô ở thủ đô, thì cô ta sẽ không ra tay với Tần Nguyễn.
Một thế lực địa phương nhỏ như vậy cũng muốn mua mạng người nhà họ Hoắc bọn họ, đúng là chỉ có thể nói là tự chuốc lấy thất bại.

Nhiệm vụ của Hoắc Xuyên đã kết thúc hoàn mỹ, anh ta cũng sắp trở về rồi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.