Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 637: Thằng nhóc này thích ăn đòn ấy mà, không cần để ý tới nó



Vệ Lâm Thần từ trên cao nhìn xuống Lục Lục, anh ta thật sự không ngờ thằng nhóc này lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, giở trò công phu sư 1tử ngoạm kinh thể.

Từ tám nghìn tám mà nâng lên hẳn thành chín nghìn tám.

Đây là gần một phần ba tháng lương của anh ta ở Họ2c viện Thịnh Thế, không tính hiệu suất và các khoản trợ cấp khác rồi. Nhưng nghĩ đến món thịt bò bít tết độc nhất vô nhị ở khách sạn Hoàng Đình, trong miệng Lục Lục lại tiết ra nước bọt.

So với tiền lương thì món bò bít tết còn khó ăn được hơn, lần đi ăn trước, ông chủ đã phải chảy máu hầu bao rất nhiều đấy.

Nhìn vở kịch trước mặt, ngoại trừ lúc ban đầu cả đám người Tần Nguyễn và Lâm Hạo có hơi kinh ngạc một chút ra, thì sau đó họ nhanh chóng trở lại bình thường.
Tần Nguyễn cười hừ một tiếng: “Trên người các người, ai có nhánh cây khô cho tôi xem.”

Trình Tuyết Lan nghe vậy, gương mặt trắng bệnh biến sắc: “Tại sao chúng tôi phải làm vậy, đưa cho cô chúng tôi đều sẽ chết!”

Tần Nguyễn cũng không nói nhiều lời vô nghĩa với cô ta, cô vươn tay ra, điều khiển từ xa tóm lấy một con quỷ nam.
Cây bách vàng dùng nhánh cây của Lam Án để khống chế người đến cầu nguyện

Qua bao nhiêu năm, nó đã sớm đem nhánh cây của Lam Án hóa thành của mình.

Một nhánh cây của Lam Án có linh lực mấy nghìn năm, toàn bộ đều bị cây bách vàng chiếm dụng.
Vệ Lâm Thần nhận lấy, cùng Tần Nguyễn ngồi trong phòng xem tài liệu.

Còn Lục Lục thì đặt hai tập tài liệu cuối cùng lên bàn.

Cậu ta nói: “Hai tập hồ sơ này là của Trình Tuyết Lan, và những ghi chép về việc đánh cây bách vàng từ núi Kỳ ở thành phố Vân về đây.”
Nghe thấy những lời nói của ông chủ ở sau lưng, cậu ta quay lại dùng ánh mắt ai oán nhìn trừng trừng đối phương.

“Ông chủ, đây là thông tin danh tính của sáu nam sinh đã chết kia.”

Lục Lục ôm tài liệu đi tới, đưa sáu túi hồ sơ đến trước mặt Vệ Lâm Thần, trong tay cậu ta còn lại hai túi.
Hồn thể mất đi giá trị lợi dụng sẽ bị xé nát, tan thành tro bụi.

Và nhánh gỗ khổ của Lam Án rơi ra từ xác chết, sẽ tiếp tục bị cây bách vàng lợi dụng đi tìm kiếm con mồi tiếp theo.

Hơn một trăm năm qua, quá trình này chưa từng bị gián đoạn.
Tần Nguyễn thật sự bất ngờ vì ở bên cạnh Vệ Lâm Thần trưởng thành chững chạc lại có một tên nhóc hoạt bát như vậy.

Nhìn thấy ánh mắt chế nhạo của Tần Nguyễn, Vệ Lâm Thần vẫn bình tĩnh như không, anh ta cười tủm tỉm nói: “Thằng nhóc này thích ăn đòn ấy mà, không cần phải để ý tới nó đâu.”

Lục Lục đi đến chỗ cái bàn, cầm tập tài liệu mang về từ phòng hồ sơ của trường Ottey.
Nhưng vì tóc quá ngắn nên anh ta không cuộn thành một vòng được.

Nhưng anh ta vẫn cứ cuốn đi cuộn lại không biết mệt.

Cơ thể Lục Lục run lên, một luồng hơi lạnh chạy vọt lên não.
Mà quá trình này thậm chí càng tàn bạo thảm thiết, khiến tam quan của người ta bị phá vỡ hơn.

Chuyện xảy ra với bé gái đã khiến cảm xúc của Tần Nguyễn bị hạ xuống cho đến tận bây giờ.

Tần Nguyễn ném tài liệu trong tay xuống mặt bàn. Cô cụp mắt nhìn xuống bảy vong hồn đang co ro ở cạnh bàn.
Chín 0nghìn ba đã là giới hạn cuối cùng của cậu ta rồi.

Lần này Vệ Lâm Thần không lên tiếng phản bác.

Anh ta đưa tay sờ tóc của Lục Lục, ngón tay cuộn tóc của cậu ta.
Nếu như cây bách vàng được chuyển từ núi Kỳ qua, thì chẳng trách nó lại có nhánh cây khô của Lam Án.

Lúc ở trong rừng cây, Tần Nguyễn sưu hồn của bé gái kia đã biết được hơn một trăm năm nay, cây bách này vẫn luôn dựa vào việc giết chóc, lợi dụng quỷ lực của vong hồn để tu luyện. Trong tay nó có một bảo vật là nhánh cây của Lam Án, chính là Mộc tỉnh.

Lam Án sống mấy nghìn năm trên thế gian này, cho dù chỉ là một nhánh cây thì nó cũng có tu vi hơn nghìn năm.
Tần Nguyễn đang kiểm tra hồ sơ của nạn nhân thì đột ngột ngẩng đầu lên.

“Núi Kỳ?”

Ánh mắt sắc lạnh của Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào Lục Lục.
Khi năm ngón tay của Vệ Lâm Thần lùa vào trong mái tóc ngắn của Lục Lục, ý chí sinh tồn mãnh liệt của cậu ta lập tức online,

Cậu ta buông đùi Vệ Lâm Thần ra, hô lên: “Chín nghìn thì chín nghìn, nhưng tôi muốn ăn bò bít tết của khách sạn Hoàng Đình!”

“Chốt đơn!” Vệ Lâm Thần nheo mắt lại, trên khuôn mặt nhã nhặn nở một nụ cười lười biếng.
Lục Lục tỏ vẻ do dự, thử dò xét: “Thể chín nghìn sáu?”
Vệ Lâm Thần nheo mắt lại, không có một chút ý cười nào trong mắt anh ta, anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào cánh tay của Lục Lục đang ôm đùi mìn7h.

Sắc mặt Vệ Lâm Thần không chút cảm xúc, anh ta trầm giọng nói: “Bỏ đi số lẻ.”

Lục Lục tỏ vẻ đau xót: “Chín nghìn năm!”
Vệ Lâm Thần câu môi: “Chín nghìn.” Lục Lục nghiến răng, vẻ mặt tức giận: “Chín nghìn ba, không thể ít hơn được nữa đâu!”
Trình Tuyết Lan đã tỉnh, cô ta tức giận nhìn chằm chằm Tần Nguyễn bằng đôi mắt đầy tơ máu.

Tần Nguyễn trầm giọng bảo bảy con quỷ: “Cởi quần áo.”

Mấy quỷ nam vội vàng nắm chặt cổ áo của mình, trông như thể Tần Nguyễn đang muốn làm loạn gì với bọn họ vậy.
Nhánh cây này cùng một loại gỗ và cùng một loại hơi thở với nhánh cây khô bị để lại trong phòng của Nam Cung Vân Long trước khi ông ta chết.

Tần Nguyễn khẽ nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu.

Tại sao trên nhánh cây bản thể của Lam An lại thoang thoảng hơi thở của Linh Phong.
Tần Nguyễn cầm lấy hồ sơ ghi chép về cây bách vàng, lật xem nội dung bên trong.

Chữ trong bản ghi chép là chữ phồn thể, có một số chữ Tần Nguyễn không hiểu lắm, nhưng vẫn có thể hiểu được qua nội dung của nó.

Cây bách vàng đúng là được chuyển từ núi Kỳ ở thành phố Vân tới đây.
Vệ Lâm Thân kéo Lục Lục về phía mình, anh ta quay đầu nhìn Tần Nguyễn: “Núi Kỳ có vấn đề già?”

Tần Nguyễn cau mày: “Là cây bách vàng có vấn đề.”

Bản thể của Linh Phong và Lam Án ở ngay núi Kỳ, thành phố Vân, hơn nghìn năm qua bọn họ chưa từng chuyển địa điểm.
Nếu dựa theo thủ tục chính quy như hiện nay, thì sẽ phải mất rất nhiều công sức mới có thể chuyển cây bách vàng khỏi núi Kỳ.

Nhưng ở trăm năm trước, chuyện cấy ghép một cái cây cũng không phức tạp như vậy.

Chuyện này được ghi chép lại như vậy là bởi vì lúc xây trường, có một đạo sĩ đã đề nghị trường học trồng một cái cây cổ thụ.
Hơi lạnh tỏa ra từ người cô không hề có ý che giấu.

Hai chân của Lục Lục run rẩy, cô gái này rất xinh đẹp, nhưng sao ánh mắt lại đầy sát khí như vậy.

Cậu ta cũng đâu đắc tội gì với đối phương.
Lục Lục đứng dậy với tốc độ rất nhanh và vỗ nhẹ lớp bụi trên chân.

Cậu ta kêu gào thảm thiết thế mà chỉ thêm được có 200 đồng tiền lương.

Tính thể nào cũng đều cảm thấy là mình bị lỗ.
Mỗi một vong hồn bị nó điều khiển, trước khi chết đều sẽ bị cắm vào Mộc tinh của Lam Án.

Người bị cắm Mộc tinh chính là con mồi mà nó đánh dấu.

Khi con mồi chết, cây bách vàng có thể hấp thu quỷ lực cuối cùng của họ và chuyển hóa thành tu vi của mình.
Gợi ý là cây bách vàng và cây bồ đề, cuối cùng lãnh đạo nhà trường đã chọn cây bách vàng.

Và cây bách vàng này được mang từ núi Kỳ về.

Nó đã được trồng trên một trăm năm ở trường Ottey.
Sau khi bị cây bách vàng luyện hóa hơn một trăm năm, mà hơi thở của Lam An và Linh Phong vẫn chưa hoàn toàn suy yếu.

Lam An và Linh Phong đóng vai trò gì trong vụ việc cây bách vàng dùng thủ đoạn tàn nhẫn làm hại vô số người?

Sắc mặt của Tần Nguyễn rất khó coi, cô hít sâu một hơi, ném con quỷ nam trong tay xuống đất.

Thấy vẻ mặt của cô không dễ nhìn, quanh người tỏa ra cảm giác áp lực khiến Vệ Lâm Thần phải ngồi thẳng dậy.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.