Vì sự bất hợp tác của cô ta, Tần Nguyễkn cau mày không vui, trong mắt cô hiện lên ánh sáng lạnh lùng nguy hiểm.
Tần Nguyễn lạnh lùng nói: “Tôi không có nhiềuc thời gian cho cô đâu, cô càng bớt gây chuyện thì sẽ càng bớt đau.” Lúc Lục Lục nhìn thấy Tần Nguyễn, ánh mắt cậu ta lộ vẻ hết sức kinh ngạc, cậu ta chưa bao giờ thấy một người con gái nào đẹp như vậy, đẹp đến mức làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Vẻ đẹp của Tần Nguyễn có sức quyến rũ khiến người ta muốn nín thở.
Cô có khí chất thanh tao nhã nhặn, giống như ánh trăng trên bầu trời tỏa ra ánh sáng dịu dàng sạch sẽ. Tính tình của cô cũng có sự bình tĩnh và điềm đạm riêng biệt. “Tuyết Lan vô tội, các người đừng làm tổn thương cậu ấy!”
Sáu khuôn mặt trắng bệch, nét mặt vặn vẹo trông vô cùng kỳ dị.
Tần Nguyễn hơi nhướng mày, từ trên cao nhìn xuống sáu vong hồn ở trong nước: “Ô? Vậy các người thử nói cho tôi biết, tại sao cô ta lại vô tội?” Ánh sáng lao về phía mặt Trình Tuyết Lan, đối phương nhận thấy sự nguy hiểm thì đã không kịp né tránh, cô ta lập tức ngất đi.
Tần Nguyễn thô bạo ném cơ thể không có trọng lượng của Trình Tuyết Lan lên thuyền, sau đó quay đầu nhìn sáu con quỷ đang nổi trên mặt nước.
“Các người tự đi lên hay tôi bắt các người lên?” Đôi mắt đẫm máu của Trình Tuyết Lan đầy cuồng bạo,a toàn thân tỏa ra sát khí.
Vẻ mặt cô ta sầm xuống, đôi mắt đỏ như máu hiện lên sự tàn nhẫn: “Tôi và cô không oán không thù, cô hãy thả tôi ra, nếu không tất cả các người đều phải chết!”
Tần Nguyễn không thích người ta lấy tính mạng của cô ra để đe dọa. Vệ Lâm Thần không hiểu: “Đường Tăng?”
Tần Nguyễn nói mát: “Chính là ông chủ nhiệm trường ấy, rất giỏi niệm kinh.”
Ngay khi vừa gặp chủ nhiệm Liễu, cô đã biết ông ta là một người đàn ông thích lải nhải, miệng lúc nào cũng nói đầy đạo lý rồi. “Cây bách vàng đã chạy trốn, vô số oan hồn treo ở trên cây cũng đã được đưa vào Địa Phủ, bây giờ tôi phải giải quyết vấn đề của cô và sáu con quỷ này, nếu còn gây rối nữa thì tôi sẽ đánh đến lúc nào cô phục thì thôi, nếu không tin cô có thể thử xem!”
Trình Tuyết Lan trợn mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Tên yêu tinh cây đó chạy rồi à?” “Chạy rồi!” Tần Nguyễn tức giận nói.
Trong lòng cô vẫn đang nhớ đến Linh Phong và Lam Án, vì vậy rất khó chịu với cây bách vàng. Tần Nguyễn gật đầu: “Vậy cũng được.”
Tuy nhiên Trình Tuyết Lan lại không hợp tác.
Cô ta quay đầu hét lên với sáu vong hồn đang nổi trên mặt nước: “Mọi người đừng lo cho tôi, hãy lặn xuống đi!” “Ông chủ, tôi suýt chút nữa đã chết rồi đấy, anh không biết tôi sợ hãi đến mức nào đâu!”
“Trong phòng để hồ sơ của trường học có một con quỷ già háo sắc, nó vậy mà lại sờ mông tôi...”
“Ông chủ, tôi không màng nguy hiểm tính mạng mang tất cả tài liệu về cho anh, chỉ suýt chút nữa thôi, suýt chút nữa tôi đã không gặp được anh rồi!” Vệ Lâm Thần cười nói: “Thật ra con người của chủ nhiệm Liễu cũng không tệ lắm, bình thường nói chuyện đúng là có hơi giống kiểu tụng kinh. Ông ta còn có việc nên về rồi, chuyện tiếp theo hẳn là chúng ta có thể xử lý chứ?”
Sự việc vẫn chưa kết thúc, anh ta có thể đoán được tiền căn hậu quả của toàn bộ chuyện này, nhưng không rõ Tần Nguyễn có giải quyết triệt để hay không.
Tần Nguyễn gật đầu lên tiếng, sau đó xoay người bước vào phòng. “Tuyết Lan không làm hại bọn tôi!”
Tần Nguyễn trầm ngâm nhìn sáu con quỷ, bình thản nói: “Các người chính là sáu người gặp nạn sau khi khai giảng à?”
Một nam sinh có khuôn mặt tuấn tú trắng bệch gật đầu. Ba người ở trên thuyền cũng không biết làm gì, nhất là Tần Nguyễn đang mang thai, cô vung qua vung lại tay trên không trung, ai không biết lại tưởng rằng cô đang khiêu vũ đấy.
Chủ nhiệm Liễu nghiến răng, thầm nghĩ người mà Vệ Tây Thi mời tới đúng là không đáng tin cậy.
Rất nhanh, Tần Nguyễn, Vệ Lâm Thần và Lâm Hạo đã ngồi thuyền trở lại bên bờ. Chủ nhiệm Liễu bước tới, sốt sắng hỏi: “Mọi người đã trở lại rồi, thế nào, có tìm thấy Trình Tuyết Lan không?” Tần Nguyễn cầm roi vàng, kéo bảy vong hồn phía sau đi vòng qua chủ nhiệm Liễu.
Chủ nhiệm Liễu không mở Thiên Nhãn nên không nhìn thấy vừa có bảy vong hồn đi vượt qua người ông ta.
Vệ Lâm Thần đi đến trước mặt chủ nhiệm Liễu, hai người thì thầm trò chuyện, đi theo đằng sau Tần Nguyễn. Để tránh bị hành hạ, sáu con quỷ mới này đã chọn hợp tác.
Chủ nhiệm Liễu vẫn đứng đợi bên bờ hồ, ông ta đã lo lắng chờ đợi từ lúc đám người Tần Nguyễn bước vào rừng cây cho đến tận bây giờ.
Vất vả lắm mới thấy bọn họ xuất hiện trên hồ nước. Sau khi hét lên, cô ta ra sức vùng vẫy để thoát khỏi sự trói buộc của chiếc roi.
Nhưng cô ta càng vùng vẫy, chiếc roi vàng lại càng trói chặt hơn.
Thấy Trình Tuyết Lan không phối hợp, Tần Nguyễn lôi chiếc roi để kéo cô ta đến trước mặt mình một lần nữa. Rất nhanh, Lục Lục bị hấp dẫn sự chú ý bởi Vệ Lâm Thần đang đi vào,
Cậu ta vừa khóc vừa chạy về phía Vệ Lâm Thần.
Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Lục Lục quỳ rạp trên mặt đất mà kêu khóc. Thấy Trình Tuyết Lan không còn gì để nói, Tần Nguyễn định đưa đối phương đi, đúng lúc này trên hồ lại xuất hiện sáu cái đầu.
“Đừng!”
“Các người hãy thả Tuyết Lan ra đi!” Vệ Lâm Thần nghe vậy mà cười híp cả mắt.
Tần Nguyễn trông rất điềm đạm trưởng thành, nhưng tính tình lại có chút lạnh lùng, thật không ngờ cũng có lúc cô lại trẻ con như vậy.
Một cô gái như thể hẳn là hạnh phúc. Hai giáo viên Khang Đông và Lục Hương Lan đã không còn trong phòng.
Chỉ có một cậu thiếu niên trẻ tuổi đẹp trai ở đó.
“Ông chủ, cuối cùng anh cũng về rồi!” Một đoàn người nhanh chóng trở lại ký túc xá.
Nhưng khi bọn họ trở về, chủ nhiệm Liễu cũng không về cùng.
Tần Nguyễn ném bảy con quỷ vào trong phòng, cô quay đầu lại nhưng chỉ nhìn thấy Vệ Lâm Thần và mấy ám vệ nhà họ Hoắc, cô bèn hỏi: “Ông Đường Tăng kia không theo tới à?” Chắc chắn người này đang lừa cô ta!
“Cô tin hay không thì tùy.”
Tần Nguyễn thả Trình Tuyết Lan ra, một tia sáng vàng mờ ảo tỏa ra từ đầu ngón tay cô. Vệ Lâm Thần xen vào: “Tần Nguyễn, trước tiên cứ đưa họ về đi, sắc mặt cô không được tốt lắm.”
Hôm nay trời nhiều mây, bây giờ lại còn có gió.
Anh ta sợ cơ thể Tần Nguyễn không chịu được. Tính trẻ con của cô ấy là biểu hiện của việc được nuông chiều và yêu thương.
Nhưng tính trẻ con của Tần Nguyễn không có biểu hiện của việc chưa trưởng thành, hơn nữa cô cũng không phải là cô gái ngây thơ ngoan ngoãn, non nớt thiếu kinh nghiệm. Ngược lại trên người Tần Nguyễn có tác phong làm việc của một tay lão luyện.
Điều này nói rõ, một chút tính cách trẻ con kia của Tần Nguyễn là do sau này được cưng chiều mà sinh ra. “Cô ấy ở đây đề bảo vệ chúng tôi!”
“Trong trường có yêu tinh cây!”
“Cơ thể của chúng tôi bị cấy ghép Mộc tinh, nếu rời khỏi hồ sẽ bị bắt!” “Hu hu hu... Ông chủ ơi, tâm linh bé nhỏ của tôi cần được anh an ủi!”
Tiếng khóc lóc thảm thiết của Lục Lục khiến tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Ngoại trừ Vệ Lâm Thần đang được Lục Lục ôm lấy.
Anh ta nhíu mày, cúi đầu nhìn vẻ mặt thương tâm của Lục Lục.