Tần Nguyễn đang ngồi đối diện với Vệ Lâm Thân lên 1tiếng: “Thầy Vệ, Lâm Hạo tạm thời không thể chèo thuyền, đoạn đường tiếp theo đành nhờ anh vậy.” Giọng nói âm trầm của Lâm Hạo vang lên.
Tần Nguyễn ngẩng đầu không nói, cô chỉ nhìn chằm chằm Lâm Hạo. Đôi mắt đỏ như máu không hề có một chút tình cảm, vòng xoáy trong đáy mắt có cảm giác đè nén ngạt thở.
“Tại sao các người lại quay lại?” Vì cuộc sống hạnh phúc sau này, Lâm Hạo nói: “Tam gia đã nói, đợi khi nào Hoắc Chi khỏe lại, tôi sẽ không ở bên cạnh cô nữa. Sau này Hoắc Chi sẽ đi theo cô, dù sao cô ấy là phụ nữ nên cô dùng cũng | tiện hơn.”
“Thôi, chuyện này để sau đi.” Sát khí ở khu vực trung tâm hồ nhân tạo dày đặc hơn trước rất nhiều.
Có một gợn sóng hiện lên trong làn nước đen. “Được.”
Vì Vệ Lâm Thần có 2tiếp xúc thân thể với Lâm Hạo nên anh ta có thể nhìn thấy mấy trăm vong hồn trên cây bách vàng. Hai người đứng lên trên chiếc thuyền hơi lắc lư.
Tần Nguyễn đặt tay lên bụng qua lớp quần áo, ánh sáng lạnh lẽo hiện lên trong đôi mắt sâu thẳm, nếu nhìn kỹ thì thấy trong mắt cô còn có sự tàn nhẫn. Nhưng điều này cũng có thể hiểu được.
Bọn họ đã lăn lộn ở khu tây từ bé, từ trước đến giờ không bao giờ sợ đánh nhau. Vệ Lâm Thần nhận lấy mái chèo từ tay Lâm Hạo, sau khi thay thế vị trí của đối phương, anh ta tiếp tục chè0o về phía giữa hồ.
Lâm Hạo ngồi đối diện Tần Nguyễn, anh ta ngồi thẳng lưng như một học sinh tiểu học. Tần Nguyễn sẽ không đề Lâm Hạo vào đạo quán Thanh Thành.
Cô đang suy nghĩ làm thế nào giúp anh ta có năng lực ngăn cản ma quỷ. Bọn họ chỉ sợ những mối nguy hiểm tiềm ẩn, nó giống như một quả bom hẹn giờ khiến trái tim bị đè nén, không biết lúc nào sẽ nổ.
Lâm Hạo bây giờ có thể coi là đã bùng nổ. Cô vươn tay về phía Lâm Hạo: “Anh Hạo, đỡ tôi lên với.”
Lâm Hạo cúi người, giơ hai tay tới trước mặt Tần Nguyễn. Nhưng chỉ có sáu con7 mà thôi.
Trước đó anh ta đã thấy mấy trăm con quỷ mặt xanh nanh vàng, bọn chúng đáng sợ hơn sáu con quỷ nhỏ này rất nhiều, vì vậy 2anh ta chẳng sợ chút nào. Mái tóc đen của cô ta bay giữa không trung, toàn thân tràn đầy lệ khí.
Tần Nguyễn cũng lười nói nhảm với đối phương, cô đang ở trong hồ, một khi đánh nhau sẽ rất dễ lật thuyền. Trình Tuyết Lan e ngại chiếc roi vàng, cô ta lộ vẻ căm thù, sau đó nhanh chóng lặn xuống nước.
Lần này, cô ta không còn chỗ nào để chạy trốn. Chiếc roi vàng cũng chui xuống theo. Người có đôi mắt m Dương thực sự rất khó tìm.
Bây giờ gặp được một người, Vệ Lâm Thần muốn tranh thủ một chút. Vấn đề của anh ta không phải Tần Nguyễn có thể tự quyết định một mình.
Tuy nhiên, vấn đề sợ ma của Lâm Hạo phải được giải quyết. Cơn gió lạnh thổi tới, hơi lạnh thấm vào tận xương.
Sắc mặt Tần Nguyễn rất khó coi, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm mặt nước. Vẻ mặt Vệ Lâm Thần nghiêm trọng, anh ta cau mày nhìn chằm chằm vào giữa hồ.
Ánh mắt lạnh lùng của Tần Nguyễn quét về phía trước, cô phát hiện sáu cái đầu lúc trước đã biến mất. Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang trầm ngâm của Tần Nguyễn, Lâm Hạo tưởng cô vẫn suy nghĩ việc cho anh ta vào đạo quán. Lâm Hạo không phải người ăn chay niệm phật, cũng không phải người lương thiện có tuệ căn nên không thể làm nhà sư hay đạo sĩ.
Nếu vào đạo quán, cuộc sống sau này sẽ bớt đi rất nhiều lạc thú. “Cút!”
Trình Tuyết Lan bay lên rời khỏi hồ nước. Cô đang thực sự suy nghĩ xem có nên giao Lâm Hạo cho Vệ Lâm Thần hay không.
Cô chỉ biết sơ qua về đạo pháp và kỹ năng bắt ma của Thiên Sư. Lâm Hạo cau mày, nhìn cô bằng ánh mắt không đồng ý: “Tính mạng của tôi bây giờ không thuộc về mình, chỉ có ở bên cạnh cô thì mới khiến người ta yên tâm.”
Đây là một sự thật mà Tần Nguyễn không thể phản bác. Tần Nguyễn gọi anh ta: “Anh Hạo?” “Tôi đây!”
Lâm Hạo đột nhiên ngẩng đầu, toàn thân căng thẳng. “Tần Nguyễn, có chuyện rồi!”
Vệ Lâm Thần dừng chèo về phía trước, anh ta nhỏ giọng nhắc nhở. Anh ta quay lại cười với Lâm Hạo, sau đó lịch sự nói: “Đơn giản thôi mà, cậu nhận tôi làm thầy rồi gia nhập đạo quán Thanh Thành, tôi sẽ dạy cậu cách bắt ma, sau này cậu sẽ có khả năng tự vệ và không phải sợ lũ ma quỷ đó nữa.”
Tần Nguyễn tức giận cười nói: “Thấy Vệ, đào người ở ngay trước mặt tôi, có vẻ không được tử tế lắm đâu nhỉ?” Tần Nguyễn nhìn thấy Trình Tuyết Lan thò đầu ra khỏi mặt nước.
Đôi mắt cô ta đỏ như máu, mái tóc ướt đẫm, cô ta từ từ nổi lên mặt nước. Năng lực của Tần Nguyễn bây giờ đều là học ở Địa Phủ, cô không thể dạy cho người khác.
“Tần Nguyễn, tôi khuyên cô nên dùng cái suy nghĩ nguy hiểm đó lại đi.” Tần Nguyễn cười nói: “Anh thả lỏng một chút, đừng căng thẳng như vậy.”
Cơ thể căng cứng của Lâm Hạo thả lỏng một chút, anh ta xoa mặt rồi nhăn nhó nói: “Thời gian qua thật khó sống, ngày nào cũng nhìn thấy ma quỷ, tôi sợ một ngày nào đó khó mà giữ được tính mạng.” Trình Tuyết Lan dường như đã bị chạm đến ranh giới cuối cùng.
Mặt hồ phẳng lặng bỗng nổi sóng mãnh liệt. Không có năng lực tự bảo vệ mình thì ai mà chẳng sợ.
Tần Nguyễn tự hỏi, nếu cô không có lực Minh Thần mà ma quỷ e ngại, làm sao có đủ dũng cảm để tiếp xúc với chúng. Cô không thể làm đứa con trong bụng bị thương chỉ vì một con quỷ. Cổ tay trắng trẻo khẽ giơ lên, cây roi vàng tự nhiên xuất hiện trong tay cô.
Tần Nguyễn nheo mắt rồi vung roi, chiếc roi bay vút đi. Bọn họ đã tiến vào vùng nước đen ở giữa hồ nhân tạo.
Vệ Lâm Thần thả mái chèo trong tay xuống, quay đầu nhìn Tần Nguyễn : “Sáu vong hồn vừa rồi hình như bị thứ gì đó kéo xuống nước.” Lâm Hạo nắm chặt tóc mình, sau đó cười khổ: “Người và ma thật ra không khác nhau là mấy, tất cả đều là một mũi, hai tai, hai mắt và một miệng. Lần đầu tiên nhìn thấy bọn chúng, tôi thực sự sợ hãi, nhưng sau một thời gian dài thì cũng bớt sợ hơn, dù sao bọn chúng đều là linh hồn của con người sau khi chết.”
“Tôi có thể dùng súng thật đạn thật khi đánh nhau với người khác, nhưng đối với lũ ma quỷ này, bọn chúng đúng là khắc tinh của tôi, nếu không nhìn thấy còn đỡ, sẽ chẳng ai làm phiền ai, nhưng chính vì nhìn thấy nên suốt ngày phải lo lắng sẽ mất mạng.” Tam gia nể mặt cô nên mới có thể giữ lại Lâm Hạo.
Lâm Hạo thậm chí còn tiến vào Ám bộ của nhà họ Hoắc. Chỉ cần là ma quỷ có tu vi thấp thì7 anh ta đều có thể nhìn thấy.
Sáu cái đầu người kỳ quái trồi lên giữa hồ đã lọt vào mắt anh ta từ lâu. Thật khó cho anh ta có thể chịu đựng lâu như vậy.
Vệ Lâm Thần đang chèo thuyền đã nghe được cuộc trò chuyện của hai người. Giọng nói chất vấn vô cùng lạnh lùng, ánh mắt tràn đầy căm hận.
Tần Nguyễn vịn tay Lâm Hạo để ổn định cơ thể, cô hỏi lại: “Tại sao cô lại sợ nhìn thấy chúng tôi?” Cho dù biết không có hy vọng, nhưng anh ta vẫn động tâm.
Tần Nguyễn thu lại vẻ trêu chọc, khuôn mặt lộ vẻ trầm ngâm. Vệ Lâm Thần không hề thấy xấu hổ, anh ta nhìn thẳng vào đôi mắt đen xinh đẹp của Tần Nguyễn: “Tên nhóc này có đôi mắt m Dương, một thể chất tốt như vậy mà cô không dạy dỗ cho tốt, cậu ta ở trong tay cô cũng là lãng phí. Chỉ cần cậu ta gia nhập môn phái của tôi, tôi hứa sẽ cho cậu ta vị trí quán chủ của đạo quán Thanh Thành, tôi sẽ dạy cậu ta tất cả những gì tôi biết.”
Anh ta thật sự có ý đồ với Lâm Hạo.