Sau khi Vệ Lâm Thần rời đi, Tần Nguyễn đi tới bên cạnh cô gái nhỏ, cúi người vươn tay xoa nhẹ đầu n1ó.
Bởi vì đang mang thai nên Tần Nguyễn không thể cúi người lâu, cô chỉ dùng bàn tay chạm vào tóc đối phương, sau đ2ó nhanh chóng đứng thẳng lại. Đó là một vụ giam cầm và giết người tàn nhẫn kéo dài qua hàng trăm năm.
Sương mù cuối cùng cũng sẽ tan biến, bình minh đang ở phía trước.
Hồ nhân tạo của trường Ottey. Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ là gửi họ vào Địa Phủ, rồi đề thập điện Diêm La phán xét.
Tần Nguyễn nhắm chặt đôi mắt nặng nề, cô hé môi nói: “Thập điện Diêm La dạy ta giết quỷ, thần linh bên ta, đuổi đi lục sát, thần nào cũng phục, quỷ nào cũng thu, thập điện Diêm La mau chóng nghe lệnh, Trụ tà!”
Màn sương đen dày đặc lập tức tràn vào rừng cây, tiếng xiềng xích nặng nề vang lên trong bóng tối. Tần Nguyễn quay đầu lại nhìn, cô gái nhỏ phía sau đang ngồi bệt xuống đất, đôi mắt đỏ như máu ngơ ngác, ánh mắt nhìn vào các sứ giả Địa Phủ đang bận rộn ở xung quanh.
Vẻ mặt trắng bệch của nó đầy hoang mang.
Cứ như thể có ai đó tặng nó một con búp bê vải xinh xắn, nhưng nó rất rách rưới và bẩn thỉu nên không dám giơ tay ra lấy. Luôn có những người phải chịu đựng nỗi đau và khó khăn ở một nơi hẻo lánh nào đó mà không ai biết đến.
Bọn họ không có cơ hội vùng vẫy, chỉ có thể chờ đợi cái chết ập đến.
Chết trong cô đơn... Trong mắt nó hiện lên sương máu: “Bốn mươi sáu năm, tám tháng lẻ ba ngày, tại sao cô không xuất hiện sớm hơn?”
Lời phàn nàn của nó còn kèm theo một chút ương ngạnh của trẻ con.
Tần Nguyễn chỉ bình thản nhìn nó mà không nói gì. Khi biết những vong hồn này bị cây bách vàng điều khiển để làm hại người khác, Tần Nguyễn vẫn còn lưỡng lự không biết nên để hồn phách họ tan biến hay gửi xuống Địa Phủ. Bây giờ cô chỉ có một suy nghĩ, đó chính là gửi tất cả những linh hồn tội nghiệp này xuống Địa Phủ.
Lục đạo luân hồi, bọn họ sẽ vào ba thiện đạo hay ba ác đạo, tất cả đều do số mệnh của họ.
Có một câu nói rất hay, đừng khuyên người khác làm người tốt khi chưa trải qua những đau khổ của họ. Vệ Lâm Thần nhanh chóng bước tới chỗ Tần Nguyễn: “Giải quyết xong hết rồi à?”
Khuôn mặt xinh xắn của Tần Nguyễn xanh mét: “Vẫn chưa.”
Tội ác của cây bách vàng đầu thể giải quyết dễ dàng như vậy được. Bản thể của đối phương đã chạy trốn, nhưng Tần Nguyễn nhất định sẽ tìm được.
Dù sao chuyện này có liên quan đến Linh Phong và Lam An.
Vệ Lâm Thần cũng biết bản thể của cây bách vàng đã chạy trốn, anh ta đoán Tần Nguyễn sẽ không buông tha. Tần Nguyễn nghi ngờ cô ta đang trốn dưới đáy hồ nhân tạo.
Trong vùng nước đen đó có sát khí, chắc chắn có ma quỷ đang ẩn nấp.
Vệ Lâm Thần không từ chối lời đề nghị này. Nào có ai biết ngày ngày bọn họ đã trải qua những gì.
Bầu trời xám xịt làm mờ mắt Tần Nguyễn.
Trước khi cô đến đây, những vong hồn này không biết phải đi con đường nào. Tần Nguyễn nhìn từ trên cao xuống, hiền lành nói: “Cô đã chết vài chục năm, không phả7i là đứa trẻ non nớt nữa, hãy buông bỏ một số việc đi, đừng lại lạc đường.”
Nếu tiếp tục giết người, hồn phách của 7nó thật sự sẽ tan biến.
Cô gái nhỏ đang ngồi dưới đất đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đẫm máu nhìn chằm chằm vào Tần N2guyễn. Trong lòng Tần Nguyễn cảm thấy trống rỗng và buồn bực.
Cô nhẹ giọng nói: “Đi với bọn họ đi, tôi sẽ báo thù cho các người, còn về tội giết người mà các người đã phạm phải, sẽ có Địa Phủ phán xét.”
Cô gái nhỏ ngơ ngác như một con rồi bị giật dây, nó ngẩng đầu nhìn Tần Nguyễn. Lần này không phải sứ giả Hắc Bạch mà là mười sứ giả bình thường.
Có rất nhiều sứ giả đến đây, dường như họ biết nhiệm vụ lần này rất nặng nề.
Tần Nguyễn cau mày, chậm rãi nói: “Đưa những vong hồn này vào Địa Phủ đi.” Tần Nguyễn xoay người nhận hàng trăm vong hồn đang nằm phía sau lưng.
Lũ ma quỷ này mất đi sát khí nên sức mạnh bị suy giảm, lực sát thương cũng yếu đi một nửa.
Thật đáng thương và cũng đáng buồn. “Trợ lý của tôi điều tra được vài thứ về sáu học sinh chết trong trường và nguồn gốc của cây bách vàng.”
Tần Nguyễn cau mày nói: “Trước tiên đi tới hồ nhân tạo xem một chút.”
Khi xử lý hàng trăm vong hồn bị cây bách vàng giam cầm, Tần Nguyễn không nhìn thấy quỷ thể của Trình Tuyết Lan. Khi bị luyện chế thành con rối, nó phải chịu đựng sự đau đớn lớn hơn nhiều những vong hồn khác.
Tần Nguyễn đột nhiên cảm thấy kiếp trước của mình cũng không quá thảm.
Trên đời này có rất nhiều người không hạnh phúc. Tần Nguyễn không muốn nghĩ thêm nữa, lúc mang thai cô luôn đa sầu đa cảm.
Tần Nguyễn xua đi những suy nghĩ miên man trong đầu, cô nheo mắt nhìn cô gái nhỏ, sau đó quay người rời đi.
Bóng lưng kiên quyết, kiêu ngạo và có khí thể áp bách mạnh mẽ khiến người khác phải mơ ước. Tần Nguyễn, Vệ Lâm Thần và Lâm Hạo ngồi thuyền tiến về giữa hồ.
Càng đến gần khu vực giữa hồ, bầu không khí xung quanh càng trở nên lạnh lẽo.
Sự lạnh lẽo đến tận xương tủy đó nhanh chóng thấm vào cơ thể mọi người. Cả nhóm rời khỏi rừng cây và tiến đến hồ nhân tạo.
Không ai quay đầu lại nhìn màn sương đen dày đặc phía sau lưng.
Có hàng trăm oan hồn đang được giải thoát bên trong đó, chỉ còn lại đống đổ nát và xương trắng. “Tần tiểu thư.”
Giọng nói lạnh lùng như băng giá, kèm theo một chút cung kính vang lên.
Tần Nguyễn mở mắt, ánh mắt âm trầm nhìn về phía sứ giả Địa Phủ. “Tôi không buông bỏ được, vĩnh viễn không!”
Vẻ mặt nó đầy cố chấp, căm thù, chỉ muốn tất cả các sinh0 vật xung quanh cùng diệt vong với mình.
Tần Nguyễn mím môi, không biết nên nói gì. Tần Nguyễn có thể đồng tình với những vong hồn này và cho họ cơ hội.
Nhưng cô không có tư cách đánh giá hành động của họ.
Tần Nguyễn thì thào nói: “Sẽ buông bỏ được thôi.” Huyết lệ chảy ra từ hốc mắt của cô gái nhỏ giống như một cơn lũ.
Từ đầu đến cuối, nó không hề phát ra âm thanh nghẹn ngào nào.
Cô gái nhỏ không phải nạn nhân đầu tiên, nhưng nó là người hòa hợp tốt nhất với bản thể của cây bách vàng. Thời gian cứ trôi qua thật lâu, bọn họ cuối cùng không thể thoát khỏi số phận hóa thành xương trắng.
Tần Nguyễn không phải chúa cứu thế của những người này, cô cũng không phải đao phủ đến thu hoạch linh hồn của họ.
Tần Nguyễn đã tới muộn. “Vâng!”
Sứ giả đứng trước nhận thấy tâm trạng Tần Nguyễn không vui nên không làm phiền cô. Tất cả các sứ giả phân công công việc xong thì bắt đầu bận rộn.
Khóa tỏa hồn trói hết vong hồn này đến vong hồn khác. Cho dù cách một lớp quần áo, cũng không thể ngăn cản sự xâm nhập của hơi lạnh.
Tay áo khoác của Vệ Lâm Thần vừa nãy dính đầy bùn đất, nên anh ta phải xắn lên.
Hơi lạnh thấu tận xương tủy, Vệ Lâm Thần không quan tâm đến cái bệnh thích sạch sẽ nữa, anh ta lại bỏ tay áo xuống.
Vệ Lâm Thần cau mày phàn nàn: “ m khí nặng nề như vậy, bên trong hồ nhân tạo chỉ có một vong hồn thôi sao?” Ánh mắt của Tần Nguyễn tập trung vào trung tâm hồ nước cách đó không xa, cô trầm giọng nói: “Nhiều hơn đấy.”
Cô nhìn thấy sáu cái đầu người trồi lên ở mặt nước giữa hồ, tất cả đều là đàn ông.
Sắc mặt những người này đều tái nhợt, tóc ướt sũng, đôi mắt tối tăm của bọn chúng đang nhìn chằm chằm vào họ.