Tần Nguyễn vừa hấp thu xong sát khí, lực M1inh Thần dồi dào khiến sức mạnh của cô trở nên vô tận.
Đường chỉ đỏ trên cánh tay Tần Nguyễn nóng rực lên khi cô hấp thu sát2 khí. Trên đó có hơi thở của Linh Phong và Lam Án.
Vong hồn trong trường Ottey cũng có một nhánh cây khô trên người, Tần Nguyên phải cân nhắc xem có gì ẩn đằng sau chuyện này không.
“Phi!” Khuôn mặt bé gái vặn vẹo: “Tôi không nói cho cô đâu!” “A a a!”
Thân thể ma quỷ của đối phương bị tổn thương bởi lực Minh Thần, nó hét lên những tiếng đầy thảm thiết.
Ánh mắt Tần Nguyễn hơi tối lại, vẻ mặt âm trầm. Không ai có thể cứu họ, cũng không ai phát hiện ra họ. Dưới sự tra tấn cả ngày lẫn đêm của cây bách vàng, bọn họ chỉ có thể tự tìm đường sống với khát vọng sinh tồn của mình. Những vong hồn không nghe lời, không bị treo lên thì đều hóa thành xương trắng chất thành đống dưới tán cây.
Theo thời gian, chỗ xương đó đã chất thành một ngọn núi nhỏ.
Linh hồn của họ đã ra đi vĩnh viễn. Có luồng khí chuyển động giữa không trung phía sau lưng Tần Nguyễn , nó hiện lên rất rõ ràng trong bầu không khí yên tĩnh một cách kỳ lạ này.
Phát hiện được nguy hiểm đến gần, Tần Nguyễn vùng chiếc roi vàng trong tay ra sau lưng trước đối phương một bước.
Chiếc roi vụt khỏi tay. Bé gái chuẩn bị đánh lén phía sau lưng Tần Nguyễn lập tức bị chiếc roi trói chặt. “Tám nghìn.”
Ngọn lửa giận trong lòng Tần Nguyễn bùng lên.
Nghe giọng điệu của đối phương có vẻ rất nhẹ nhàng. Chiếc roi vàng trong tay Tần Nguyễn biến mất, đầu ngón tay cô chỉ vào giữa trán bé gái Thuật sưu hồn sẽ giúp Tần Nguyễn biết hết mọi chuyện.
“A a a!”
Cơn đau do thuật sưu hồn còn lớn gấp vạn lần lúc bị hút sát khí. Những cành cây thô ráp và lạnh lẽo trói nó giữa không trung, trải qua nắng, gió, mưa, tuyết và sương, bọn chúng quấn chặt lấy cơ thể nó.
Quỷ lực bị hút đi, nó đau khổ cầu xin, nhưng đổi lại là sự tra tấn tuyệt vọng.
Không chỉ nó, mà cả những vong hồn khác bị treo bên cạnh, tiếng kêu thảm thiết của bọn họ tràn ngập trong tai nó. Tần Nguyễn nghiêm nghị nhìn từ đầu đến chân nó, khóe môi cô nhếch lên, trên mặt nở một nụ cười chế giễu.
“Con quỷ nhỏ, nói cho tôi biết nhánh cây khô của cô ở đâu ra thế?”
Sau khi Nam Cung Vân Long chết, trong phòng có một nhánh cây khô. Nó e ngại cảm giác áp bách tỏa ra từ người Tần Nguyễn, nhưng vẫn có can đảm khiêu khích.
Đôi mắt Tần Nguyễn hơi nheo lại, trong mắt lóe lên một tia nguy hiểm.
Tần Nguyễn im lặng giây lát, sau đó đột nhiên cười nhẹ: “Không sao, cô không nói thì tôi cũng biết.” Sự thương cảm trong mắt Tần Nguyễn khiến nó đau nhói. Nó tức giận gào lên: “Cô đã làm gì tôi thế? Cô biết hết rồi à?”
Tần Nguyễn cụp mắt xuống, che giấu đi sự thương hại, giọng điệu của cô lại trở nên lạnh lùng như trước đó: “Tôi có thể đưa cô xuống Địa Phủ, cô hãy đầu thai sớm đi, những nỗi đau của kiếp này sẽ rời xa cô.”
“Cô thì biết gì chứ, đừng tự cho là đúng!” Cô gái nhỏ vươn tay đấy Tần Nguyễn, nhưng nửa đường lại bị người khác túm lấy cổ áo nhấc lên.
Nó vung vẩy đôi chân giữa khoảng không, toàn thân giãy giụa để có thể thoát ra.
Vệ Lâm Thần nhấc nó lên, anh ta nói với vẻ không hài lòng: “Tôi nói này con quỷ nhỏ, cô không thấy cô ấy đang có thai à, cô mà đấy thì sẽ gây nguy hiểm cho người khác đấy!” Giọng nói của người đàn ông xa lạ vang lên bên tai khiến cơ thể nó run lên.
“Đừng, đừng đến đây, cút, cút đi!”
Nó nhớ lại cây bách vàng đã chết. Vệ Lâm Thần nhìn một đống ma quỷ nằm trên7 mặt đất, trong lòng anh ta đã phải chịu một chấn động rất lớn.
Kể từ khi bước vào đạo quán Thanh Thành, anh ta chưa bao giờ2 nhìn thấy nhiều ma quỷ như thế này. Nghe thấy câu hỏi đột ngột của Tần Nguyễn, Vệ Lâm Thần tỏ ra khó hiểu: “Hả?”
Tần Nguyễn0 siết chặt chiếc roi vàng trong tay, nâng cằm lên, khóe môi giật giật, cô nghiến răng hỏi: “Luận văn cần bao nhiêu chữ?” Tần Nguyễn đưa tay chộp vào khoảng không, chiếc roi vàng quẩn xung quanh người bé gái trở lại trong tay cô. Tần Nguyễn ung dung bước tới gần bé gái.
Đứng trước mặt đối phương, cô dùng cây roi nâng cằm nó lên.
Vì mất sát khí nên con quỷ nhỏ bây giờ yếu ớt như một con kiến, nhưng đôi mắt của nó vẫn đầy căm thù và oán hận như trước. Nếu sát khí dày đặc này bị lực Minh Thần đánh tan mất thì thật đáng tiếc.
Tần Nguyễn nâng đầu ngón tay, một tia sáng vàng mờ nhạt tiến vào cơ thể bé gái.
Lực Minh Thần tham lam hấp thu sát khí trên người đối phương. Trong tiếng gào khóc của bé gái, Tần Nguyễn đã hấp thu toàn bộ ký ức của đối phương.
Khi những ký ức xa lạ ùa vào, vẻ mặt Tần Nguyễn dần trở nên nghiêm nghị và nặng nề.
Cảnh bị trói, tiếng kêu gào thảm thiết, những hình ảnh đáng sợ khiến trái tim Tần Nguyễn trầm xuống. Tần Nguyễn véo nhẹ mi tâm, dạ dày cảm thấy khó chịu: “Thầy Vệ, anh thả nó ra đi.” Vệ Lâm Thần cũng phát hiện trạng thái của con quỷ nhỏ không đúng lắm.
Anh ta nhìn sang trái rồi lại nhìn bên phải đối phương, nhưng không phát hiện chỗ nào có vấn đề.
Nhưng đối phương lại coi anh ta như quái vật. Cứ như thể Vệ Lâm Thần đã rất thân từ khi bắt cô viết 8000 chữ luận văn.
Tay Tần Nguyễn hơi run rẩy, chiếc roi trong tay suýt nữa không vung ra được.
Đôi mắt đen của cô lập tức trầm xuống, đáy mắt hiện lên tia sáng lạnh như băng. Đúng là đồ không biết điều, cứ cố tình lao đến tìm chết trong lúc tâm trạng cô đang không vui.
Tần Nguyễn xoay người, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bé gái cách mình một mét.
Sát khí trên người đối phương đã suy yếu dưới sự giam cầm của cây roi. Khi đầu ngón tay cô rời khỏi mi tâm bé gái, Tần Nguyễn nhìn nó với ánh mắt đầy thương hại.
Tần Nguyễn cau mày, thở dài nói với bé gái trước mặt: “Hóa ra là một con quỷ già đã mấy chục năm, cô có thể sống đến bây giờ cũng rất vất vả rồi.”
Đôi mắt đỏ như máu của cô gái nhỏ như sắp khóc, khuôn mặt trắng bệch lộ vẻ bối rối, xấu hổ và tức giận. Cô gái nhỏ nổi điên lao về phía Tần Nguyễn. Nó biết Tần Nguyễn đã nhìn thấy tất cả. Tần Nguyễn đã thấy tất cả những gì nó trải qua. Những trải nghiệm khó chịu và ngạt thở đó đều bị cô gái này biết.
Không, không chỉ nó!
Mọi linh hồn trên cây bách vàng đều trải qua sự tra tấn không thể chịu đựng được. Sức mạnh ma quỷ bị xói mòn khiến bé gái tái mặt hoảng sợ.
Nó lớn tiếng chất vấn: “Cô làm gì tôi thế?”
Tần Nguyễn không để ý đến nó, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô đã hấp thu toàn bộ sát khí của đối phương. Vệ Lâm Thần hỏi Tần Nguyễn: “Nó sao thế?”
Tần Nguyễn nói thẳng: “Anh là đàn ông nên đã làm nó sợ.”
Vệ Lâm Thần vẫn không thể hiểu được, nhưng anh ta cũng đặt con quỷ nhỏ xuống.