Lực Minh Thần bắn ra từ chiếc roi vàng trong tay anh ta, giáng một đòn chính xác vào cây1 bách vàng.
“A a a!” Nhìn thấy vậy, Vệ Lâm Thần nhanh tay vung roi về phía nó.
“Bop!”
Roi này rất mạnh, âm thanh cũng rất vang. “A a a!!!”
Hai mắt cô gái nhỏ như muốn nứt ra, đôi mắt đẫm máu nhìn chằm chằm Vệ Lâm Thân, khuôn mặt nhỏ bé vặn vẹo đầy dữ tợn.
Chiếc roi mang theo lực Minh Thân đã làm nó bị thương, cơ thể ma quỷ gần như rách nát. Con quỷ nhỏ dám khiêu khích cô, rõ ràng cần phải được dạy cho một bài học.
Tầ7n Nguyễn đã hút hết sát khí của lũ vong hồn trong tay, cô khẽ vung tay, mấy chục vong hồn bị ném xuống chỗ đất trống cách đó không xa.
Ngay sau đó, Tần Nguyễn lại đổi một nhóm vong hồn khác rồi tiếp tục hấp thu sát khí.
Sát khí dày đặc liên tục tràn vào khiế2n Tần Nguyễn cảm nhận được sức mạnh dồi dào trong cơ thể.
Ánh mắt Tần Nguyễn hiện lên sự ngạc nhiên, nhìn chiếc roi vàng trong tay anh ta, cô mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Vệ Lâm Thần đã rời khỏi vòng tròn lực Minh Thần mà cô tỏa ra. Một giọng nói trong trẻo và lạnh nhạt vang lên ở phía trước, Vệ Lâm Thân ngẩng đầu nhìn.
Tần Nguyễn đứng cách anh ta vài mét, đối mặt với bé gái đang bị đám sương mù sát khí màu đen bao quanh.
Bé gái nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn và Vệ Lâm Thần bằng ánh mắt căm thù: “Cây chết rồi! Chúng ta đều phải chết, các người đáng chết, đều đáng chết!” Khuôn mặt trẻ con của nó không còn vẻ giả vờ ngây thơ như trước, bây giờ chỉ còn lại sự hận thù tích tụ trong nhiều năm. Bây giờ có pháp khí trong tay, Vệ Lâm Thần không hề sợ con quỷ nhỏ này.
Nhưng anh ta khá tò mò trước oán khí của cô bé dày đặc hơn rất nhiều so với các vong hồn khác.
Một đứa bé nhỏ như vậy, cho dù chết rồi bị giam ở đây, cũng không nên có oán hận lớn như vậy. Vệ Lâm Thần quay lưng về phía Tần Nguyễn, chiếc roi vàng trong tay anh 0ta như thể bị một sức mạnh vô hình khống chế, anh ta linh hoạt xoay cổ tay, quất hết roi này đến roi khác vào cái cây bách vàng.
Cái cây to lớn rất nhanh bị anh ta quất bong lớp vỏ.
Khuôn mặt bé gái trên cây cuối cùng không thể chịu đựng được đau đớn, nó đành rời khỏi thân cây. Cây bách vàng tu luyện thành hình người rồi chạy trốn, bây giờ bản thể của nó đã chết.
Tần Nguyễn cười lạnh, đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào bé gái.
Tần Nguyễn vươn tay vén mái tóc bên tai, giọng nói lạnh lùng như dao: “Tôi có chết hay không thì có liên quan gì đến cô, nhưng bây giờ cô sống hay chết lại nằm trong tay tôi.” Cô bé nhìn chằm chằm Vệ Lâm Thần, vẻ mặt oán hận: “Tao muốn giết mày! Giết mày!”
Cô bé lao đến như một cơn gió.
Vẻ mặt Vệ Lâm Thần trông khá nhẹ nhàng, anh ta nhìn dáng vẻ chật vật của đối phương bằng ánh mắt nghiên ngẫm đánh giá. “Tần Nguyễn!” Vệ Lâm Thần nghiến răng.
Trong lòng anh ta thầm nghĩ, cô gái này đúng là không dễ trêu vào mà.
Lúc ở trong phòng học trong Tần Nguyễn có vẻ rất yên tĩnh, nhưng nếu thật sự muốn cãi nhau, cái miệng của cô cũng rất tàn nhẫn. Sau này biết được giới tính thực sự của Vệ Lâm Thần, Tần Nguyễn cảm thấy anh ta có cái miệng khá độc, tính cách tưng tửng và hơi hài hước.
Tần Nguyễn đi tới chỗ Vệ Lâm Thân, đầu ngón tay thành thạo bẩm quyết, cây roi đang áp chế anh ta trở lại trong tay cô.
Vệ Lâm Thần không để ý đến dáng vẻ chật vật của mình, anh ta ngồi trên mặt đất rồi cử động cổ tay. Anh ta ngẩng đầu nhìn Tần Nguyễn, vẻ mặt đầy ẩn ý.
Anh ta nhẹ giọng hỏi: “Tần Nguyễn, em đã đọc quy tắc ứng xử với thầy giáo chưa?”
Tần Nguyễn sờ bông hoa bỉ ngạn sinh động như thật ở trên cây roi vàng, sau đó khẽ lắc đầu. “Ha ha ha...” Bé gái cười điên cuồng.
Nó chỉ vào Tần Nguyễn , cười đến gập cả lưng.
“Ha ha ha ha...” Tần Nguyễn và Vệ Lâm Thần cùng nhìn về phía cây bách vàng cách đó không xa.
Thân cây to lớn đã mục nát, những chiếc lá trên cây cũng khô héo.
Trước khi họ đến đây, cây bách vàng vẫn còn tràn đầy sức sống, nhưng bây giờ nó đã hoàn toàn chết đi. Hơi thở Tần Nguyễn cứng đờ, bề ngoài cười lạnh nhưng trong lòng lại không thể nở nụ cười.
Tần Nguyễn chỉ muốn dùng roi vụt người đàn ông nhìn bề ngoài đạo mạo nhưng thực chất lại rất hẹp hòi này.
Vệ Lâm Thần phủi bụi trên người rồi đứng dậy. Tần Nguyễn híp mắt, cảm thấy Vệ Lâm Thần trông rất chật vật bây giờ càng thuận mắt hơn một chút.
Mỗi lời nói và hành động của thầy Vệ khi ở trường đều tạo ra một sự xa cách vô hình, giữa anh ta và học sinh luôn có một khoảng cách.
Với Vệ Tây Thi trong nhóm WeChat, Tần Nguyễn còn hiểu nhầm giới tính của đối phương, cô tưởng đây là một chị gái. Khóe miệng Vệ Lâm Thần nhếch lên, anh ta khàn giọng nói: “Con người có ba mạng, một mạng là do bố mẹ sinh ra, mạng thứ hai là do sư phụ cho, còn mạng thứ ba là tự lực cánh sinh. Bố mẹ sinh ra thân thể, sự phụ tạo nên hồn phách, cuối cùng là tự lập nên cuộc sống của mình. Vì vậy giáo viên giống như bố mẹ đã sinh ra ta lần thứ hai vậy, một ngày làm thầy, suốt đời làm cha.”
Tần Nguyễn trợn mắt với anh ta, cô vẫn chưa hiểu: “Vậy thì sao?”
Vệ Lâm Thần ra vẻ là một thầy giáo, anh ta nghiêm túc nói: “Thời gian vừa rồi không thấy em đến trường, trước đó tôi có giao bài luận văn và chỉ còn mỗi em chưa nộp. Bây giờ tôi chính thức thông báo với em rằng, một tuần nữa phải nộp bài luận văn với chủ đề: Sinh viên ngày nay phải tôn trọng sức khỏe tinh thần và sự dạy dỗ của thầy cô.” Khóe môi Tần Nguyễn giật giật: “Thầy Vệ, tôi với anh có thù oán đến mức nào mà anh tra tấn tôi như vậy?”
Đôi mắt đen láy của Vệ Lâm Thần hiện lên nụ cười hòa ái: “Đây là tình yêu của tôi dành cho em với tư cách một người thầy.”
“Ha ha...” Khi đối thủ lao tới, Vệ Lâm Thần lại vung chiếc roi trong tay lên một lần nữa.
Nhưng lần này, anh ta thậm chí không thể nhấc được cổ tay của mình.
Chiếc roi vàng trong tay dường như nặng đến cả ngàn vạn cân, ép cơ thể của anh ta đổ về phía trước. Vệ Lâm Thần bị ép đến mức phải quỳ xuống, chiếc roi vàng trong tay bị đè chặt trên mặt đất.
Sự biến đổi này khiến anh ta choáng váng.
“Con quỷ nhỏ, tôi khuyên cô đừng tự tìm đường chết.” Giọng nói khàn khàn đầy bất lực.
Sức mạnh áp chế của chiếc roi rất lớn, nhưng nó không làm anh ta bị thương.
Chỉ là tư thế quỳ trên mặt đất của Vệ Lâm Thần trông không hề đẹp mắt chút nào. Tiếng cười liên tục vang lên, cứ như thể câu nói của Tần Nguyễn vô cùng buồn cười.
Vệ Lâm Thần đang quỳ trên mặt đất, anh ta cảm thấy màng nhĩ của mình bị tiếng cười này làm cho đau nhói.
Vệ Lâm Thần cau mày, liếm đôi môi khô khốc, sau đó hô lên: “Tần Nguyễn, cô quay lại nhìn tôi này.” Người này nhìn bề ngoài rất hiền lành nho nhã, nhưng thực chất vô cùng xấu xa.
Điều ấy rất đúng với câu nói của thầy Tuệ Thành chùa Nam An, Vệ Tây Thi là một gã khốn nạn đạo mạo, là tên cầm thú!