Trên khuôn mặt nhã nhặn, cánh tay, phía sau lưng, thậm chí cả chân của anh tac đều bị thương bởi lũ quỷ. Một cây roi vàng được bao phủ trong ánh sáng thần thánh được đặt vào lòng bàn tay anh ta.
Giọng nói của Tần Nguyễn lập tức vang lên: “Thân thể của cái cây bách vàng không ở đây, con quỷ nhỏ kia muốn dung hợp thân thể với cái cây, hãy dùng chiếc roi này đánh bật nó ra, đừng để nó gây sự!” Tần Nguyễn liếc mắt nhìn rồi phất tay, mười mấy con quỷ bị ánh sáng vàng trong tay cô quấn lấy.
Sát khí trên người những con quỷ này điên cuồng tràn vào người Tần Nguyễn. Vệ Lâm Thần đã kiệt sức và vô cùng chật vật, anh ta bị mấy con quỷ không chế.
aMột con quỷ đứng trước mặt Vệ Lâm Thân, những chiếc móng tay sắc bén vươn ra từ hai tay nó. Mặc dù trình độ Huyền học của Vệ Lâm Thần không cao, nhưng dù sao cũng là một Thiên Sư, kiếp này anh ta lại không phạm tội gì, khi xuống m phủ chắc chắn sẽ được ưu đãi. Đến lúc đó rất có thể anh ta sẽ có cơ hội tìm lũ quỷ này để trả thù.
Ngay khi Vệ Lâm Thần sẵn sàng chịu chết, hình ảnh người bố lạnh lùng hiện lên trong tâm trí anh ta. Trong lúc Vệ Lâm Thần đang nghi hoặc, vẫn có con quỷ lao tới.
Vệ Lâm Thần lập tức tiến vào tư thế phòng thủ để chuẩn bị chiến đấu. Vệ Lâm Thần biết đứng phía sau lưng Tần Nguyễn sẽ không có nguy hiểm, anh ta tranh thủ thời gian hồi phục thể lực.
Vệ Lâm Thần không quan tâm đến mái tóc rối tung của mình, anh ta móc một cái chuông Càn Khôn từ trong chiếc ba lô đã rách toạc từ bao giờ. Cây bách vàng đã biến hóa thành người từ lâu, cơ thể con người không ở đây, chỗ này chỉ có bản thể của nó.
Nếu bé gái dung hợp được với cây bách vàng, nó sẽ hấp thu cây cỏ trong bán kính vài cây số, lúc đó mọi chuyện sẽ trở nên rất rắc rối và cũng không thể giải thích được Tần Nguyễn cũng nhìn thấy cô bé, trong mắt cô hiện lên vẻ khinh thường.
Sau khi hấp thu xong sát khí của lũ quỷ trong tay, Tần Nguyễn ném bọn chúng đi rồi vươn tay túm lấy bé gái kia. Đối mặt với sát khí phong phú như vậy, Tần Nguyễn không dừng lại việc hấp thu của mình.
Nhưng luôn có những thứ rất ngứa mắt đến quấy rối. Vệ Lâm Thần cụp mắt nhìn chằm chằm vào chiếc roi vàng mạnh mẽ trong tay, giọng nói của anh ta hơi khẩn trương: “Tôi sẽ thử xem!”
Anh ta cất chuông Càn Khôn đi rồi nắm chặt cây roi. Mặc dù hai người thường trò chuyện, nhưng không quá quen thuộc với nhau.
Tần Nguyễn có thể giao phía sau lưng cho Vệ Lâm Thân, điều đó chứng tỏ cô tin anh ta. Vệ Lâm Thần không biết tại sao Tần Nguyễn lại có năng lực như vậy, nhưng không thể phủ nhận rằng anh ta cảm thấy nhẹ nhõm khi đối mặt với lũ quỷ mặt xanh nanh vàng, toàn thân tỏa ra mùi hôi thối này.
Ít nhất bây giờ anh ta đã an toàn, toàn là nhờ công Tần Nguyễn. Cánh tay của Vệ Lâm Thần được người khác kéo ra, thoát khỏi sự đeo bám của lũ ma quỷ.
Tần Nguyễn cau mày khi nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Vệ Lâm Thần. Bé gái trước đó đã hòa thành một thể với cái cây?
Khuôn mặt Vệ Lâm Thần biến sắc, anh ta mím môi, trầm giọng nói: “Tần Nguyễn, trong tay tôi bây giờ chỉ có chuông Càn Khôn nên không thể ra tay.” Nhưng khi con quỷ lao tới vị trí cách anh ta một mét, nó đã bị một sức mạnh vô hình đánh bật ra rồi chật vật ngã lăn ra đất.
Vệ Lâm Thần trợn to mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. Lúc ở Học viện Thịnh Thế, anh ta và Tần Nguyễn là thầy trò, vì thái độ xa cách trong công việc nên hai người rất ít tiếp xúc với nhau.
Bọn họ cũng quen nhau gần nửa năm trong nhóm chat [Bắc Thái Đế Quân ở trên] Tần Nguyễn nói mà không hề quay đầu lại: “Vươn tay ra đây!”
Vệ Lâm Thần vô thức duỗi tay trái không cầm chuông Càn Khôn ra. Nhưng Vệ Lâm Thần nhìn thấy phía sau lưng Tần Nguyễn không hề có một con quỷ nào lao tới một cách điên cuồng như trước đó, bọn chúng chỉ đứng cách họ một khoảng khá xa.
Dường như bọn chúng e ngại điều gì đó. Tần Nguyễn dùng hai tay hấp thu vô số vong hồn, cô vừa hấp thu sát khí từ bọn chúng, vừa trầm giọng nói với Vệ Lâm Thần ở phía sau lưng: “Thầy Vệ, tôi giao phía sau lưng cho anh đấy.”
Ánh mắt Vệ Lâm Thần hơi rũ xuống, vẻ mặt nghiêm trang: “Yên tâm, tôi sẽ không làm em thất vọng!” Vệ Lâm Thần hiều việc giao phía sau lưng cho người khác tượng trưng cho điều gì. Bé gái trước đó lại xuất hiện.
Cô bé nhìn chằm chằm Tần Nguyễn bằng đôi mắt âm trầm oán độc, như ước gì Tần Nguyễn sẽ chết ngay lập tức. “Tần Nguyễn, tại sao những con quỷ này lại không thể đến gần tôi?”
Tần Nguyễn đang thu thập sát khí, nghe thấy câu đó thì khóe môi nhếch lên. Dường như con quỷ rất hứng thú với đôi mắt của Vệ Lâm Thần, móng tay của nó hướng thẳng đến đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo đó.
Vệ Lâm Thân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào móng tay màu đen đang tiến tới, trong lòng anh ta đang có đủ loại cảm xúc, nhưng trên mặt lại không hề có biểu hiện gì. Biết mình hôm nay chắc chắn sẽ chết, anh ta nghiến răng, trên mặt lộ vẻ tàn nhẫn, anh ta hét lên: “Chết tiệt, cho dù phải xuống m phủ, ông đây cũng sẽ tìm bọn mày để báo thù!”
Vệ Lâm Thần đã có cuộc sống khá giả từ bé, anh ta chưa bao giờ chật vật như thế này. “Linh linh...”
Tiếng chuông Càn Khôn vang lên, lũ ma quỷ xung quanh trở nên rối loạn. Nhận thấy sự nguy hiểm, bé gái điên cuồng lao về phía cây bách vàng.
Cô bé lập tức hòa thành một thể với cái cây. Móng tay đã cách mắt vài phân, Vệ Lâm Thần vùng vẫy cơ thể đang bị giam cầm của mình.
Sức mạnh của bọn quỷ rất lớn, Vệ Lâm Thần không thể thoát ra được. Vệ Lâm Thần quay đầu lại và thấy Tần Nguyễn đang bình an đứng bên cạnh mình, trên người cô không hề có một chút vết bẩn nào.
Anh ta còn chưa kịp ngạc nhiên thì đã bị Tần Nguyễn kéo về phía sau. Lông mày Tần Nguyễn nhíu chặt, cô thấy cây bách vàng nâng gốc lên, trên thân cây lộ ra một khuôn mặt người.
Khuôn mặt đó còn chưa hiện ra toàn bộ, nhưng chỉ cần nhìn qua, Tần Nguyễn đã biết đó là khuôn mặt của bé gái vừa rồi. Vệ Lâm Thần nhấc chân, nghiêng người quan sát cây bách vàng.
Khuôn mặt vặn vẹo trên thân cây đập vào mắt anh ta. Ánh mắt Tần Nguyễn lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó trở nên thận trọng.
“A a a a!!!” Tần Nguyễn ngừng hấp thu sát khí, vẫn còn hơn trăm con quỷ đang vây xung quanh cô.
Bọn chúng lén lút tấn công từ mọi hướng. Giọng nói của cô rất thoải mái, không hề có vẻ căng thẳng vì đang ở trong cuộc chiến: “Người mà bọn chúng không thể đến gần chính là tôi.”
Lại có con quỷ lao tới chỗ Vệ Lâm Thần. Lũ ma quỷ ở xung quanh lại lao lên như ong vỡ tổ một lần nữa.
Vệ Lâm Thần và Tần Nguyễn dựa lưng vào nhau, xung quanh là một bầy quỷ bao vây chặn đường, anh ta chuẩn bị hợp tác với Tần Nguyễn đề lao ra khỏi vòng vây. Hồn thể của bé gái đang ở trong cái cây phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
Cây bách vàng lại đung đưa một lần nữa, những tán lá phát ra âm thanh xào xạc. Cô lộ vẻ không vui, miệng phàn nàn: “Tôi cứ không dặn dò thì Lâm Hạo lại không canh chừng anh!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, ánh mắt Vệ Lâm Thần sáng lên. Trong lúc hấp thu sát khí, Tần Nguyễn vẫn không quên quan sát cây bách vàng cách đó không xa.
Thấy khuôn mặt trên thân cây càng ngày càng hiện lên rõ hơn, Tần Nguyễn nhắc nhở người đứng phía sau: “Thầy Vệ, cẩn thận cái cây!” Khuôn mặt trên cây bách vàng càng ngày càng rõ ràng, anh ta phải ngăn cản nó ngay lập tức.
Khi nắm lấy roi vàng, Vệ Lâm Thần đã dùng rất nhiều sức.