Cô đi tới trước mặt đối phương, vươn bàn tay mảnh mai của mình ra và muốn1 đụng vào nhánh cây khô nằm giữa trái tim cô bé.
Hành động này khiến đối phương giật mình. Một giây sau, anh ta bị ôm eo từ phía sau.
Giọng nói không hài lòng của Lâm Hạo vang lên, anh ta trầm giọng cảnh cáo: “Phu nhân tự biết mình phải làm gì, anh đừng lên đó gây thêm phiền phức!”
Trước đây mỗi khi Tần Nguyễn đối mặt với ma quỷ, bọn họ đều không dễ xen vào. Nếu đối đầu với người bình thường, có lẽ bọn họ còn có cơ hội giúp đỡ. Một người từ trước đến giờ có tính cách hướng nội, lạnh lùng như thầy giáo Vệ, vậy mà bây giờ lại chửi bậy. Lâm Hạo cũng nhìn thấy Tần Nguyễn bị mấy trăm vong hồn bao phủ, đám vong hồn đông lúc nhúc chỉ trong chớp mắt đã vây kín Tần Nguyễn. Màn sương đen dày đặc của các oan hồn che mờ cả cơ thể của bọn chúng.
Trong lòng Lâm Hạo tin vào năng lực của Tần Nguyễn.
Nhưng nhìn thấy cảnh này, Lâm Hạo không khỏi lo lắng. “Tê!”
Lưng anh ta bị ma quỷ cào trúng, cảm giác đau đớn ập tới. Vệ Lâm Thần cầm kiếm đâm về phía con quỷ đang ép sát tới.
Sau khi giải quyết mối đe dọa trước mặt, anh ta quay lại và thấy một con quỷ mặt xanh nanh vàng đang vươn ra những chiếc móng tay đen nhánh sắc bén như dao. Bé gái nghiêng đầu cười nói: “Chị chơi với em, em sẽ nói cho chị biết.”
Tần Nguyễn nhắm mắt, lạ2nh nhạt hỏi: “Chơi cái gì?”
Bé gái quay đầu chỉ vào cây bách vàng: “Bên cây chơi.” Chỗ đó có vô số vong hồn, 0toàn thân đầy sát khí, bọn chúng chỉ muốn ăn tươi nuốt sống sinh mệnh của người khác.
Bé gái bảo Tần Nguyễn lên cây, rõ ràng muốn cô chết.
Tần Nguyễn lạnh lùng nhìn cô bé, giọng nói của cô đầy lạnh lẽo: “Em muốn chị chết à?” Tần Nguyễn cười lạnh.
Muốn cô chết?
Cái mạng này của Tần Nguyễn làm sao có thể bị tước đoạt, sống lại không dễ dàng, kiếp này cô còn quá nhiều thứ phải lo lắng. Nếu kẻ nào muốn cô chết, cô nhất định sẽ nghiền xương kẻ đó thành tro!
Lực Minh Thần mờ nhạt quấn lấy đầu ngón tay đang để bên hông của Tần Nguyễn.
Ngay sau đó, cây roi vàng do lực Minh Thần ngưng tụ thành đã xuất hiện trong tay cô. “Thiên địa càn khôn, âm dương ngưng tụ, yêu ma quỷ quái, đưa tiễn về nguồn, mau mau nghe lệnh!”
Vệ Lâm Thần niệm pháp quyết Cửu Chuyển Càn Khôn, thanh kiếm đồng tiền tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
Anh ta cầm thanh kiếm rồi lao tới chỗ Tần Nguyễn đang bị lũ ma quỷ bao vây. Mùi hôi thối nồng nặc trong không khí.
Trong lúc hai người đang giằng co, mấy trăm vong hồn đã nhanh chóng vây quanh Tần Nguyễn.
Nhìn thấy cảnh này, Vệ Lâm Thần cảm thấy lạnh cả người, anh ta càng giãy giụa mạnh hơn. Vệ Lâm Thần nghiến răng, trong cơn hoảng loạn, anh ta móc ra vài lá bùa vàng từ trong túi quần.
Vào lúc lũ ma quỷ tới gần, lá bùa vàng bay lên rồi tấn công con quỷ gần nhất.
Vì sợ hãi lá bùa vàng, lũ ma quỷ không dám tùy tiện xông lên. Tần Nguyễn giơ cánh tay lên, vung vẩy cây roi trong không khí.
Cây roi vàng lao thẳng đến trước mặt bé gái.
Linh hồn đối phương tuy nhỏ nhưng lại rất nhanh nhẹn, cô bé dịch chuyển ra xa khi cây roi vung sát đến nơi. Cánh tay Vệ Lâm Thần run rẩy dữ dội, sắc mặt vô cùng khó coi.
Không phải Vệ Lâm Thần sợ hãi, mà là do cái bệnh thích sạch sẽ của anh ta.
Nước bọt của con quỷ đang kéo tay Vệ Lâm Thần đã nhỏ lên tay áo anh ta. Bọn chúng lập tức chiếm ưu thế.
Vệ Lâm Thần lạnh lùng nhìn lũ ma quỷ xung quanh, trong lòng thở dài, chẳng lẽ hôm nay anh ta sẽ chết ở đây?
Nếu biết trước như vậy, Vệ Lâm Thần sẽ không bao giờ nhận vụ làm ăn này. Nhưng cũng có một, hai con muốn nuốt sống Vệ Lâm Thân, bọn chúng sẵn sàng chịu tổn thương để lao tới.
Lá bùa có hạn, vũ khí cứu mạng cuối cùng của Vệ Lâm Thần chẳng mấy chốc đã biến mất.
Thấy Vệ Lâm Thần không còn uy hiếp được nữa, lũ ma quỷ chen nhau lao tới. n tình không đủ để trả ơn bằng tính mạng.
Một con quỷ kéo cánh tay Vệ Lâm Thần rồi cúi đầu cắn một cái.
Máu thịt thơm phức khiến miệng nó ứa ra nước bọt màu đen. Bé gái vội vàng lù2i lại, giọng nó lanh lảnh: “Không, không được chạm vào!”
Bất kể là biểu cảm hay giọng điệu đều vô cùng hoảng hốt, cứ 7như thế Tần Nguyễn muốn lấy đi tính mạng của nó vậy.
Tần Nguyễn thu tay lại, cau mày hỏi: “Nhánh cây trên người em từ7 đầu ra thế?” “Nếu chị không đồng ý thì sao?”
Bé gái giận tái mặt, nó không còn vẻ thật thà ngây thơ như trước đó nữa.
Nó lộ ra vẻ mặt căm hận, người tràn đầy oán khí, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn: “Vậy chị vẫn phải chết.” Anh ta đã gọi Tần Nguyễn đến đây nên không thể nhìn cô đi vào chỗ chết.
Nếu thật sự xảy ra chuyện, thì là một xác hai mạng đấy.
“Mẹ nó chứ, cậu mau thả tôi ra!” Anh ta không nên kéo Tần Nguyễn vào chuyện này, có lẽ gọi Kiều Nam Uyên và Lộ Văn Bân thì thích hợp hơn.
Sự hối hận trào lên trong lòng khiến Vệ Lâm Thần cảm thấy thất bại.
Vệ Lâm Thần vung thanh kiếm trong tay, điên cuồng giết chết lũ ma quỷ xung quanh. Bọn chúng nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn như thể đang nhìn một món ăn nhẹ với đầy đủ màu sắc và hương vị, cả đám chỉ muốn ăn thịt và uống máu Tần Nguyễn ngay lập tức.
Nhìn thấy cảnh này, Vệ Lâm Thần nghiêm nghị hét lên: “Tần Nguyễn, có quá nhiều oan hồn, chúng ta không giải quyết được đâu! Mau trốn đi!”
Mấy trăm vong hồn lao tới, hiện trường trở nên mất kiểm soát. Cho dù sứ giả Địa Phủ có ở chỗ này thì cũng rất vất vả, chứ chưa nói đến việc bọn họ chỉ là con người. Cánh tay đang giữ eo Vệ Lâm Thần dần dần buông ra.
Tần Nguyễn bị hàng trăm oan hồn vây quanh, Vệ Lâm Thần có muốn làm gì cũng không kịp.
Anh ta nghiến răng lấy thanh kiếm đồng tiền từ trong ba lô ra. “Ào ào ào!!!”
Khi Tần Nguyễn chuẩn bị một cú đánh khác, bên phía cây bách vàng bỗng có sự biến đổi. Thân cây cứng cáp lắc lư mạnh mẽ, vô số vong hồn bị ném xuống đất. Bọn chúng rơi xuống đất rồi lao về phía Tần Nguyễn như ong vỡ tổ.
Có vong hồn bò trên mặt đất, có vong hồn lại nhảy bằng một chân, đôi mắt của bọn chúng đỏ như máu. Nhưng gặp phải ma quỷ, bọn họ chỉ biết đứng bên cạnh nhìn đầy lo lắng.
Nếu cứ lao bừa lên, bọn họ sẽ chỉ làm Tần Nguyễn vướng bận.
Vệ Lâm Thần tức giận nói: “Cô ấy đang mang thai, lại còn nhiều oan hồn như vậy, cậu cứ trơ mắt nhìn cô ấy chịu chết à?” Thanh kiếm đồng tiền rời khỏi tay rồi xuyên thủng cơ thể đối phương.
Mất đi vũ khí, có thể nói Vệ Lâm Thần không thể tiến thêm dù chỉ nửa bước.
Lũ ma quỷ xung quanh coi anh ta như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, bọn chúng thi nhau lao tới. “Đúng vậy, chị chết rồi thì chúng ta có thể chơi đùa với nhau.”
Giọng điệu và nét mặt của cô bé vẫn rất trẻ con.
Khóe môi Tần Nguyễn nhếch lên thành một nụ cười tà ác, trong mắt cô xuất hiện ánh sáng đầy nguy hiểm. Vệ Lâm Thần cảm thấy vô cùng khó chịu, cơn tức giận bùng lên không thể khống chế được.
Anh ta vươn tay túm lấy đầu con quỷ, tay kia nắm lại thành quả đấm rồi bổ về khuôn mặt thối rữa của đối phương.
Hết cú đấm này đến cú đấm khác, liên tục không hề dừng lại.
Vẻ mặt hoảng sợ của con quỷ đã bị đánh thành một cái bánh thịt.