Lâm Hạo không dám bước lên trước, hai chân như mọc rễ tại chỗ.
Tần Nguyễn trấn an anh ta: “Anh Hạo, thể chất này sẽ 2theo anh cả đời, anh cố gắng thích ứng với nó, sau này quen rồi sẽ tốt lên thôi.”
Lâm Hạo cũng nên vượt qua chuyện này.
Ở trong mắt của Tần Nguyễn, những thứ này chẳng là gì so với mười tám tầng Địa Ngục dưới m Phủ. Và sát khí màu đen dày đặc chính là thứ mà cô đang rất cần lúc này.
Nhưng lòng cô không vui như cô mong đợi, mà ngược lại có chút đè nén.
Tính sơ qua thì trên cái cây này treo mấy trăm vong hồn, và bọn họ đã bị giam cầm ở đây hàng trăm năm. Việc bị cây bách vàng trấn áp trong thời gian dài đã khiến họ sinh ra oán khí. Oán khí hóa thành sát khí, chuyển hóa thành lệ quỷ, trợ giúp cho cây bách vàng làm điều ác. Ánh mắt Tần Nguyễn âm trầm, giọng khá hờ hững: “Việc gì phải vội, đây chỉ là món khai vị thôi.”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn vô số oan hồn trên cây bách vàng bằng ánh mắt lạnh lùng.
Quần áo mà họ mặc trên người thuộc các niên đại và các mùa khác nhau. Cô bé nhoẻn miệng cười, trên má nó có hai lúm đồng tiền, trông hồn nhiên ngây thơ khiến người ta cảm thấy có thiện cảm.
Nếu như trong mắt cô bé không có sương mù đen cuồn cuộn, sắc mặt cũng không tái nhợt, và mỗi khi nó di chuyển lại có nước máu đen nhỏ xuống, thì có lẽ thật sự sẽ khiến người ta nghĩ nó là một đứa trẻ bình thường.
Đáng tiếc, cô bé lại là một con quỷ nhỏ. Vệ Lâm Thần có thể nhìn ra Lâm Hạo rất lo lắng và sợ hãi, trong lòng anh ta cảm thấy tò mò không biết đối phương đã nhìn thấy cái gì mà lại sợ hãi thành như thế này.
Do dự hồi lâu, anh ta mới chậm rãi vươn tay về phía tay của Lâm Hạo.
Vệ Lâm Thần cầm tay Lâm Hạo, thấy lòng bàn tay Lâm Hạo dinh dính. Vệ Lâm Thần hơi há mồm thở hắt ra.
Rõ ràng anh ta đã mở Thiên Nhãn, nhưng lại không nhìn thấy sự tồn tại của lũ ma quỷ này.
Có thể thấy được cây bách vàng có sức mạnh lớn như thế nào, vậy mà nó lại ngăn cách được đạo hạnh của anh ta. Cô bé đi về phía ba người, nó khẽ nhếch miệng, một luồng sương đen từ từ thở ra từ miệng cô bé.
Cô bé mở miệng nói chuyện: “Anh chị ơi, anh chị đến chơi với bọn em phải không?”
Giọng nói trong trẻo pha chút ngây thơ của trẻ con, không khiến người ta phản cảm, còn làm người ta dễ dàng buông lỏng cảnh giác. Anh ta sẽ không thả lỏng cảnh giác vì con quỷ nhỏ trước mặt.
Con quỷ nhỏ cao còn chưa đến thắt lưng của anh ta, trông thế nào cũng rất quái dị khiến trái tim anh ta run rẩy.
Trái tim của quỷ rất khó lường, chưa biết chừng chỉ một giây sau nó sẽ lao đến cướp đi tính mạng của bạn. Cô gái nhỏ đột nhiên để lộ ra vẻ mặt đáng thương: “Em biết rồi, có phải mấy anh chị không thích em không?”
Trở mặt chỉ trong tích tắc.
Sau khi cô bé nói xong, khuôn mặt của nó lập tức trầm xuống, để lộ ra vẻ ác độc lạ lùng. Cô kéo tay Lâm Hạo, 7dẫn anh ta đi đến trước mặt Vệ Lâm Thần.
“Thầy Vệ, anh nắm tay của anh ấy đi.”
Vệ Lâm Thần nhìn bàn tay Tần Nguyễn2 đưa tới, gương mặt anh ta thể hiện sự bài xích. Tần Nguyễn, Vệ Lâm Thần và Lâm Hạo nhìn thấy cô bé tiến đến gần nhưng không ai lên tiếng đáp lại.
Nhận thấy thái độ lạnh nhạt của bọn họ, cô bé dừng lại cách ba người họ mấy mét.
Cô bé hơi nghiêng đầu, ngây thơ hỏi: “Vì sao các anh chị không nói lời nào?” Chuyện này khiến anh ta càng thêm tò mò, bèn quay đầu nhìn cây bách vàng cách đó không xa.
Nhưng mới liếc mắt một cái, gương mặt nhã nhặn của Vệ Lâm Thần đã trở nên hoảng hốt, con người trong mắt run rẩy dữ dội.
Hơi lạnh phả ra từ khắp cơ thể khiến da đầu anh ta tê dại. Tần Nguyễn thu hồi ánh mắt rời khỏi cây bách vàng, và nhìn về phía bé gái cách đây không xa.
Quần áo trên người cô bé bị nước máu đen ăn mòn, chẳng mấy chốc quần áo đã biến thành nước đen sì ướt đẫm mặt đất nơi cô bé đang đứng.
Đến ngay cả tóc cũng không thoát khỏi bị máu đen ăn mòn. Tại sao bọn họ lại chết ở đây.
Những mảnh tay chân gãy nằm rải rác dưới cây bách vàng, chất thành gò, xương trắng khắp nơi.
Cảnh tượng này không phải là thứ có thể tích lũy được chỉ trong vài năm, đây là bằng chứng của sự giết chóc tích tụ bởi vô số mạng người. Chủ nhiệm Liễu không đi theo vì sợ hãi.
Những người ở chỗ này chỉ có Tần Nguyễn, Vệ Lâm Thần, Lâm Hạo cùng các ám vệ nhà họ Hoắc ở phía sau.
Mà người có thể nhìn thấy cảnh tượng vô số oan hồn bị treo trên cây bách vàng, cũng chỉ có ba người Tần Nguyễn, Lâm Hạo và Vệ Lâm Thần. Anh ta ngước mắt nhìn Tần Nguyễn, hỏi: “Tại sao?”
Vệ Lâm Thần là 0người có bệnh thích sạch sẽ, anh ta sẽ không tùy tiện tiếp xúc tay chân với người khác.
Tần Nguyễn nở một nụ cười vô hại, cô nói với Vệ Lâm Thần: “Lâm Hạo có thể chất đặc biệt, anh nắm tay anh ấy sẽ nhìn thấy những thứ mà anh không nhìn thấy được bằng mắt thường.” Khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống, đôi mắt mở to, hai tròng mắt như muốn rớt ra ngoài. Một đôi mắt đầy sương đen dày đặc nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, Vệ Lâm Thần, và Lâm Hạo. Tần Nguyễn híp mắt lại, nhưng vẫn không nói lời nào.
So với sự bình tĩnh của cô, Vệ Lâm Thần và Lâm Hạo lại không có cách nào giữ được bình tĩnh.
Lâm Hạo siết chặt tay Vệ Lâm Thân, anh ta nuốt nước miếng, cô ép giọng nhỏ xuống nói với Tần Nguyễn: “Bà cô của tôi ơi, cô mau ra tay đi, cả người tôi nổi đầy da gà rồi đây này.” Ánh mắt của Tần Nguyễn chăm chú nhìn mặt đất phía sau cô bé.
Khi cô bé di chuyển, chẳng biết từ đâu chảy ra nhiều máu đen đặc như vậy.
Chúng nhuộm đỏ mặt đất, trông rất chói mắt và máu me. Giọng nói của Vệ Lâm Thần không còn giữ được bình tĩnh: “Tần Nguyễn, tại sao lại thế này?”
Cho dù là đạo sĩ, anh ta cũng không dám nhìn chằm chằm vào cảnh tượng Địa Ngục trần gian trước mặt.
Những vong hồn trước mắt anh ta có nam có nữ, có già có trẻ, thậm chí còn có cả trẻ con. Vô số cặp mắt đầy căm hận, oán khí, thậm chí có đôi mắt đờ đẫn nhìn anh ta.
Cơ thể họ tàn tạ, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo, toàn thân dính đầy máu đỏ đen, quanh cơ thể phủ một lớp sương mù đen.
Những mảnh vải đỏ trên cây bách vàng biến mất, thay thế vào đó là vô số các khuôn mặt xanh nanh vàng của vong hồn. Những vong hồn này không có lựa chọn nào khác, không có ai giúp họ được giải thoát, bọn họ chỉ có thể tự mình sinh tồn, dựa vào cây bách vàng mà sống sót.
“Ti ti...”
Nghe như tiếng xèo xèo của miếng thịt chiên trên chảo. Rõ ràng vừa rồi còn là bé gái nhỏ ngây thơ, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến thành quái vật.
Khắp người cô bé chi chít vết thương, vết thương lộ ra máu thịt màu đen, gần như không có một chỗ nào lành lặn.
Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào cô bé mà mặt không thay đổi. Đột nhiên, ánh mắt cô khẽ chuyển động, nhìn chằm chằm vào ngực đối phương.
Ở nơi đó có một nhánh cây khô nhuốm đầy máu đen, và bị thịt thối bao bọc.