Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 628: L m hạo cầu khẩn



Không tìm được bóng dáng Trình Tuyết Lan, vẻ mặt Tần Nguyễn khá khó coi.

Nhưng vùng nước đen ở giữa hồ đã thu hút sự chú ý của cô. Tần Nguyễn 1quay đầu lại nhìn chủ nhiệm Liễu, cô hỏi: “Có thuyền không? Tôi muốn ra giữa hồ xem thử.” Vệ Lâm Thần nghe không hiểu đoạn đối thoại giữa Tần Nguyễn và Lâm Hạo, nhưng từ giọng điệu hai người nói chuyện với nhau, anh ta cũng phát giác tình thể không ổn.

“Có chuyện gì vậy?”
Không giây phút nào anh ta không oán hận mình, tại sao lại gặp phải cái thể chất nhìn thấy được quỷ chết tiệt này.

Nếu như lũ quỷ lúc trước làm anh ta mất ăn mất ngủ mấy ngày mấy đêm, thì cảnh tượng trước mắt này sẽ là ác mộng theo anh ta cả đời. Anh ta cảm nhận được rõ ràng cơn ớn lạnh đẳng sau lưng.
“Em phát hiện ra cái gì à?”

“Mùi máu tươi rất nồng, có đủ âm khí sát khí oán khí, còn có sự khiêu khích bao trùm và hơi thở của Trình Tuyết Lan.”
“Thú vị thế à.”

Tần Nguyễn cười lạnh.
Khi còn cách thuyền vài mét, Tần Nguyễn bỗng đứng yên tại c0hỗ.

Cô nhíu mày, nghi ngờ đánh giá rừng cây trước mặt.
Anh ta cúi đầu, nhìn chằm chằm bãi cỏ vàng dưới chân, anh ta nói, giọng khẩn cầu: “Tần Nguyễn, đừng đùa với tôi nữa, tôi thật sự rất sợ.”

Nếu chân còn có thể cử động, Lâm Hạo đã chạy mất dép từ lâu rồi.
Không phải là Lâm Hạo không tin thực lực của Tần Nguyễn.

Lòng bàn tay anh ta đổ đầy mồ hôi, anh ta nói, giọng sầu khổ: “Quá khủng khiếp, những cái đó... Tâm lý của tôi không vượt qua được, tôi thật sự không muốn lại nhìn thấy những thứ đó.”
Tần Nguyễn lắc đầu: “Chỉ sợ không được, anh qua đây.”

Lâm Hạo râu rĩ, anh ta cầu khẩn Tần Nguyễn: “Bà cô ơi đừng đùa tôi nữa, chân tôi mềm oặt ra rồi đây này.”
Giọng điệu của Tần Nguyễn luôn lạnh nhạt, trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng tàn nhẫn.

Vệ Lâm Thần cau mày nghiêm túc đánh giá Tần Nguyễn, như thể đây là lần đầu tiên anh ta quen biết cô vậy.
Tần Nguyễn không để ý lời khen của anh ta, cô hỏi: “Anh tìm được gì ở trong đó?”.

Đôi mắt nặng nề của Vệ Lâm Thần nhìn chằm chằm vào rừng cây nhỏ, anh ta hơi cau mày: “Cây bách vàng, yêu tinh cây sắp tu luyện thành hình.”
Cô đặt ra câu hỏi mà trước đó Vệ Lâm Thần cũng đã cân nhắc qua.

Anh ta nói, giọng không quá chắc chắn: “Trên cây bách vàng treo đầy vải đỏ, tôi nghĩ là do được các học sinh thành tâm cầu nguyện nên nó mới có được kỳ ngộ như thế.”
Ở phía sau hai người, Lâm Hạo và các ám vệ nhà họ Hoắc cũng đi theo vào khu rừng.

Đi được vài phút, cây bách vàng treo đầy vải đỏ đã đập vào mắt Tần Nguyễn .
Đối lập với sự bình tĩnh của Vệ Lâm Thần, Lâm Hạo ở sau lưng vừa mới đuổi tới bỗng văng tục một câu.

Giọng anh ta đầy sự kinh hoàng, ngạc nhiên và hoảng sợ khó tả.
Tần Nguyễn quay đầu lại, thấy rõ ràng chân của Lâm Hạo vô thức lùi về phía sau.

Cô nhìn gương mặt trắng bệch của anh ta bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Anh nhìn thấy được?”
Anh ta đứng yên tại chỗ không chỉ là sợ hãi, mà còn là vì đã mất đi năng lực hành động.

Kiên nhẫn của Tần Nguyễn có hạn, thấy Lâm Hạo không chịu qua chỗ mình, cô đi thẳng tới chỗ anh ta.
Bọn họ ngày càng tới gần rừ2ng cây nhỏ.

Có một cơn gió nhẹ thổi qua, khiến lá cây trong rừng xào xạc.
Theo như Tần Nguyễn biết thì trường Ottey mới chỉ được xây dựng ở thủ đô hơn một trăm năm.

Hơn một trăm năm làm sao có thể để cây bách vàng tu luyện thành yêu tinh được.
Đến gần Lâm Hạo, cô mới phát hiện hai tay để xuôi bên người của anh ta đang không ngừng run rẩy.

Nghĩ đến cảnh tượng kinh dị khủng khiếp ở đằng sau lưng mình, Tần Nguyễn cũng cảm thấy thông cảm với sự nhát gan của anh ta.
Chủ nhiệm Liễu gật đầu và chỉ tay về phía bên trái 2của hồ nước, nơi bị chặn bởi rừng cây.

“Chỗ đó có một chiếc thuyền.”
Tần Nguyễn không để ý tới anh ta mà ngoắc Lâm Hạo: “Lâm Hạo, anh qua đây.”

Lâm Hạo còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Tần Nguyễn .
Tần Nguyễn nhìn sang anh ta, cô thắc mắc: “Anh cũng phát hiện ra?”

Vệ Lâm Thần gật đầu: “Tôi đi vào trong rồi mới nhận ra có điều gì đó không ổn, mà em chỉ cần đứng ở bên ngoài là đã có thể phát hiện ra rồi, em đúng là có tài.”
Ngay lúc anh ta nhìn sang Tần Nguyễn , thì thấy một đôi giày Converse tỏa ra làn khí đen lơ lửng ở trên đỉnh đầu của Tần Nguyễn.

Đôi giày hiệu Converse kia nổi bồng bềnh giữa không trung.
Ngay sau đó, trên mặt anh ta lộ ra vẻ hiểu rõ.

Vệ Lâm Thần nhìn chằm chằm một bên sườn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn, anh ta cảm thán: “Người có thể khiến chú Kiều và chú Lộ bội phục, quả nhiên thực lực không tầm thường.”
Cô nhấc chân đi về phía rừng cây: “Đã đến đây rồi thì đi xem một chút.”

Vệ Lâm Thần không nói gì, lẳng lặng đi theo bước chân của cô.
Chỉ có điều lần này anh ta cảm thấy những miếng vải đỏ treo trên cây hơi chói mắt.

“Ôi đệt mợ!”
Da đầu tê dại, mỗi một lỗ chân lông đều đang kêu gào anh ta phải chạy khỏi nơi này.

Lông tóc toàn thân anh ta dựng đứng, cho dù đã trải qua sóng to gió lớn, anh ta cũng không có dũng khí chống lại cảm giác sợ hãi này. Thật là đáng sợ, chẳng khác gì Địa Ngục trần gian!
Anh ta hoạt động chân, thấy đã có thể cử động được.

Tần Nguyễn mặt mày ôn hòa, thấp giọng trấn an Lâm Hạo: “Tôi không bảo anh làm gì đâu, anh chỉ cần cầm tay thầy Vệ, để anh ta nhìn thấy cảnh tượng ở trên cây là được, có tôi ở đây sẽ không để cho anh gặp nguy hiểm đâu.”
Cô đã mở Thiên Nhãn nên nhìn thấy rõ toàn cảnh cái cây này.

Trong mắt Tần Nguyễn lóe lên một tia kinh ngạc, lửa giận như vũ bão dâng trào, khuôn mặt xinh đẹp âm trầm đến mức có thể nhỏ cả nước. Đầu ngón tay của cô khẽ run lên, giọng nói không còn giữ được bình tĩnh: “Thầy Vệ, đây chính là cây bách vàng đã biến hóa mà anh nói tới à?”
Vệ Lâm Thần lơ đãng liếc mắt về phía cái bụng của Tần Nguyễn, anh ta cười nhẹ: “Vi7nh hạnh của tôi.”

Hai người đi theo con đường nhỏ bên trái, tiến về phía con thuyền bị rừng cây che chắn.
Vệ Lâm Thần còn không cảm thấy là lạ ở chỗ nào, anh ta đánh giá cây bách vàng ở trước mặt, cũng không phát hiện có biến hóa kỳ lạ gì. Anh ta gật đầu, giọng bình tĩnh: “Đúng vậy!”

Cây vẫn là cái cây đó.
Cô đưa tay kéo ống tay áo của Lâm Hạo, từng sợi lực Minh Thần xuyên qua ống tay áo truyền vào cơ thể của anh ta.

Lâm Hạo cảm giác có một dòng nước ấm tràn vào trong cơ thể cứng nhắc, tứ chi của anh ta không còn đông cứng nữa, giống như đã khôi phục khả năng tự hành động.
Khuôn mặt của Lâm Hạo tái đi vì sợ hãi, màu sắc của môi cũng trắng bệch có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Ánh mắt của anh ta rời khỏi cây bách vàng, đối mắt với ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của Tần Nguyễn. “Tần, Tần Nguyễn, tôi muốn rời khỏi nơi này.”

Thật là đáng sợ, nơi này đúng là Địa Ngục.
Không nghe thấy tiếng bước chân của Tần Nguyễn, Vệ Lâm Thần quay đầu lại và thấy cô đứng yên bất động, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn về phía rừng cây nhỏ.

Anh ta quay lại chỗ Tần Nguyễn, và nhìn theo tầm mắt của cô.
Cảnh tượng vừa thấy cứ hiện lên trong đầu anh ta.

Nếu là vong hồn bình thường, ở trong mắt anh ta cũng giống như một người đã chết thôi.

Nhưng đây là chân tay thối rữa chảy máu đen, xương chất thành đồng cao, bốc mùi hôi thối nồng nặc bay trong gió.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.