Anh ta đứng trước người chủ nhiệm Liễu không nhường đường1 và nói bằng giọng nhẹ bẫng: “Sẽ không có ai chết cả.” Hai mắt Lục Hương Lan đỏ rực, trên người cô ta tràn đầy lệ khí và sát khí.
Cô ta thừa nhận mình là Trình Tuyết Lan, nhưng lại không nhận mình là hung thủ. Sát khí dày đặc trên người cô gái này không thể có trên người một lệ quỷ mới chết được. Mà ở trường Ottey này cũng không chỉ có lệ quỷ, nơi đây ẩn giấu thứ còn tà ác hơn cả lệ quỷ.
Trình Tuyết Lan cười nhạo, trong lời nói của cô ta ẩn chứa sát khí không hề che giấu: “Tại sao tôi phải nói cho cô biết!” Nụ cười7 trên môi Vệ Lâm Thần dần cứng lại: “Tần Nguyễn cũng là phụ nữ, còn là phụ nữ đang mang thai, và cô ấy cũng là Thiên Sư có thực lực mạnh hơ7n tôi.”
Anh ta thấy, ngoài thân phận Thiên Sự ra, thì Tần Nguyễn còn cần được bảo vệ hơn cả Lục Hương Lan. Cô châm chọc: “Chúng tôi cũng chẳng muốn xen vào việc của người khác, nhưng sáu mạng người đã mất, cũng nên tìm ra hung thủ đứng phía sau chứ.”
“Tôi không giết bọn họ!” Chủ nhiệm Liễu cau mày, vẻ mặt sa sầm: “Tại sao lại không? Cô giáo Lục là ph2ụ nữ đấy!”
Ông ta tức giận nhìn về phía Tần Nguyễn, cô còn đang kéo tóc Lục Hương Lan, toàn thân tràn ngập phẫn nộ. “Trình Tuyết Lan chết ở đâu?”
Chủ nhiệm Liễu lắp bắp: “Cái này, cái này...” Có vẻ Trình Tuyết Lan cũng rất e ngại cây roi vàng trong tay Tần Nguyễn, linh hồn cô ta trong cơ thể Lục Hương Lan không ngừng run rẩy.
Tần Nguyễn vừa tiến về phía cô ta một bước, Trình Tuyết Lan lập tức rống lên một tiếng: “Rời khỏi đây, các ngươi đều sẽ chết!” Nghe không giống như tiếng của con người phát ra, mà giống tiếng dã thú gầm rú hơn.
Mấy người nhìn theo tiếng hét và thấy Lục Hương Lan đang đứng đối diện với Tần Nguyễn, trên mặt ngập tràn hung ác. Giọng nói tương đối trung tính, không còn là chất giọng nhẹ nhàng mềm mại của Lục Hương Lan. Trong nháy mắt ấy, căn phòng cũng nồng nặc mùi hôi thối, giống như mùi của thịt bị thối rữa.
Tần Nguyễn khẽ nhăn mũi, cô nhìn chằm chằm Lục Hương Lan bằng ánh mắt khinh thường. “A a a a!!!”
Đột nhiên, bên trong căn phòng vang lên tiếng hét quái dị chói tai. Tần Nguyễn sầm mặt, gương mặt cô dần thể hiện sự tức giận, hơi thở không vui bao trùm lấy cô.
Trình Tuyết Lan vậy mà lại bỏ chạy ở trước mặt cô, đây là một sự khiêu khích. Nhưng nghĩ đến chuyện người này có bệnh thích sạch sẽ, bàn tay đang vươn ra của ông ta dừng lại, ông ta nói, giọng nặng nề: “Tôi có thể đưa hai người qua đó, bây giờ đang là thời gian lên lớp, xin hai người đừng làm kinh động tới những học sinh khác.”
Về vấn đề này, Tần Nguyễn và Vệ Lâm Thần không có ý kiến gì. Không phủ nhận, tức là biết.
Tần Nguyễn khẽ nhướng mày, cô nhẹ nhàng nâng tay lên, lực Minh Thần ngưng tụ thành cây roi vàng. Vệ Lâm Thần xoay người đi thu dọn đồ đạc và nói với Lục Lục: “Cậu trở lại đây đi, không cần điều tra nữa, chúng ta cần phải đi.”
“Mọi chuyện đã được giải quyết xong rồi à?” Giọng Lục Lục rất kích động, cho dù không mở loa ngoài thì giọng điệu hưng phấn kia vẫn truyền rất rõ ràng vào trong tại chủ nhiệm Liễu. Thấy Vệ Lâm Thần thật sự không có ý định tiếp tục làm nữa, chủ nhiệm Liễu vuốt mặt một cái.
Ông ta đi đến trước mặt Vệ Lâm Thần, muốn đưa tay kéo ống tay áo của anh ta. Tần Nguyễn khẽ cau mày, trầm giọng cảnh cáo: “Ông không nói cho tôi biết, thì tiếp theo sẽ chết càng nhiều người!”
Trình Tuyết Lan không giết người, không có nghĩa là cô ta sẽ không làm ác ở trong trường học. Thấy Trình Tuyết Lan muốn chạy, Tần Nguyễn điều khiển cây roi vàng có khắc hình hoa Bỉ Ngạn của Địa Phủ rời khỏi tay cô, và dùng tốc độ cực nhanh đuổi về phía làn sương đen.
Nhưng, khi roi vàng sắp va chạm với làn sương đen thì nó lại chẳng chạm được vào cái gì cả. “Những kẻ xen vào việc của người khác đều phải chết! Đều phải chết!”
Giọng nói của cô ta không còn quen thuộc nữa mà trở nên khàn khàn, rất đáng sợ. Trình Tuyết Lan đã biến mất.
Cô ta cứ như vậy biến mất trong căn phòng. Cô dùng giọng khẳng định, chắc chắn Trình Tuyết Lan xảy ra chuyện ở trong trường học.
Chủ nhiệm Liễu mím môi, trên mặt còn đang do dự. Đây là lời cuối cùng cô ta để lại trước khi bỏ trốn.
Một đám sương mù màu đen bay ra từ cơ thể của Lục Hương Lan. Chủ nhiệm Liễu n2ghe vậy, trên mặt lộ ra biểu cảm rối rắm.
Mặt Vệ Lâm Thần không hề có cảm xúc, anh ta lạnh giọng nói: “Quỷ không sợ đau đầu, nếu nh0ư cô giáo Lục thật sự bị quỷ nhập vào người, thì chúng ta không hề làm gì mới có thể thật sự chết người đấy.” Chủ nhiệm Liễu nghe sẽ có càng nhiều người chết thì sợ quá: “Đúng, em ấy chết ở trong trường.”
Trình Tuyết Lan chết trong lúc nghỉ hè, lại còn chết ở trong trường. Chuyện này ngoại trừ ban lãnh đạo trường ra thì gần như không có ai biết. Ông ta giống như có điều khó nói, vẻ tức giận trên mặt cũng biến mất khi nghe thấy cái tên Trình Tuyết Lan.
Tần Nguyễn hơi nheo mắt lại: “Em ấy chết trong trường học đúng không?” Trên người cô ta đầy oán khí, sau khi chết biến thành lệ quỷ, không có sứ giả Địa Phủ đến đây dẫn cô ta đi thì hẳn là chết không nhắm mắt.
Loại lệ quỷ như thế này không thể ở lại trần gian. Cô trầm giọng bảo: “Mang tôi tới hiện trường!”
Chủ nhiệm Liễu nhìn Lục Hương Lan đang nằm hôn mê bất tỉnh ở trên sàn và Khang Đông mặt cắt không còn giọt máu chẳng biết đã ngồi bệt xuống đất từ lúc nào. Lục Lục ở bên đầu dây bên kia đang rất hưng phấn, thì Vệ Lâm Thần lại bảo cậu ta tiếp tục làm việc đi.
“Ông chủ, anh vô tình thật đấy!!!” “Không, cậu không muốn về à?”
“Muốn chứ! Đương nhiên là muốn!” Thấy ông ta còn do dự, Vệ Lâm Thần thản nhiên nói: “Chủ nhiệm Liễu, nếu như quý trường không có ý định giải quyết vấn đề, vậy thì chúng tôi cũng không tiện quấy rầy nữa, chúng tôi xin phép rời đi.”
Chủ nhiệm Liễu bị buộc bất đắc dĩ, ông ta cắn chặt hàm răng, da thịt trên má run lên. Vì để tránh tạo thành khủng hoảng, nên người biết Trình Tuyết Lan đã chết cực kỳ ít.
Nếu như không phải sau đó trường học liên tục xảy ra chuyện, thì chuyện này sẽ bị giấu nhẹm. Ngay lúc vừa rồi, cô ta đột nhiên bộc phát ra một sức mạnh rất mạnh mẽ, thoát khỏi sự giam cầm của Tần Nguyễn.
Lục Hương Lan đứng đối diện với Tần Nguyễn, hai trong mắt cô ta đỏ bừng, khuôn mặt tái nhợt đầy thù hận trở nên méo mó, đôi mắt âm u nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn. Vệ Lâm Thần lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại.
“Ông chủ?” Tiếng nói của trợ lý Lục Lục vang lên. Lục Hương Lan bất tỉnh ngã xuống đất, phát ra âm thanh trầm đục.
Sắc mặt Tần Nguyễn phút chốc trầm xuống, trong mắt lóe lên tia tức giận, cô quay đầu nhìn chủ nhiệm Liễu, người coi như còn tỉnh táo duy nhất trong phòng. Lục Lục kêu ầm lên.
Vệ Lâm Thần vô tình cúp điện thoại, thực hiện luôn lời chỉ trích của Lục Lục.
Hồ nhân tạo trong trường Ottey ở rất gần rừng cây nhỏ.