Nghe Tần Nguyễn nói mà ý cười trong mắt anh ta càng sâu, anh ta nói: “Biết là được rồi, kh1ông cần nói ra thì chúng ta vẫn là thầy giỏi trò ngoan.”
“Ha ha...” Tần Nguyễn cười trào phúng. Vệ Lâm Thần đồng tình: “Đúng là rất máu chó, cánh thanh niên trẻ tuổi luôn tự tưởng tượng mình là chúa cứu thế, mấy học sinh học bù kia nhìn cách ăn mặc của Trình Tuyết Lan thì cho rằng cô bé đang làm việc gì đó không tốt trong quán ăn đêm.”
“Bọn chúng mang theo sự thiện ý mà mình tự cho là đúng để khuyên cô bạn mình không nên đi lầm đường lạc lối, nhưng lại không biết nơi đó là quán của nhà Trình Tuyết Lan. Và chúng đã khiến một cô gái phải tự kết thúc cuộc đời mình như thế, đúng là một sự thiện ý ngu ngốc và lố bịch.”
Anh ta vừa dứt lời, Khang Đông đột nhiên đứng bật dậy, hai mắt đỏ ngầu vì mỏi mệt. Tần Nguyễn cũng không quay đầu lại mà hỏi Vệ Lâm Thần: “Sau đó thì sao?”
Vệ Lâm Thần dò xét Lục Hương Lan một chút, anh ta nói tiếp, giọng khàn khàn: “Trong mấy học sinh mà thầy Khang Đông đưa đi liên hoàn, có cả sáu học sinh đã chết sau khi trường học khai giảng.”
“Tính cả thầy Khang và học sinh học bù thì lúc ấy có tổng cộng là tám người. Trước khi đến địa điểm liên hoan, cô giáo Hương Lan gọi điện thoại cho thầy Khang, nên quân số đi liên hoan từ tám người biến thành chín người.” Đôi mắt dữ tợn ngang ngược của Tần Nguyễn hờ hững nhìn vào cô ta.
Đột nhiên cô vươn tay kéo tóc Lục Hương Lan rồi lôi tới ghế sô pha.
Lục Hương Lan không có sức chống cự, chật vật ngã vào thành ghế sô pha. Đạo hạnh của anh ta không cao, có nhiều thứ không nhìn thấy được.
Mà thực lực của Tần Nguyễn còn ở trên Kiều Nam Uyên và Lộ Văn Bân, anh ta nghĩ đối phương có thể giải thích được nghi ngờ của mình.
Tối hôm qua khi nhìn thấy Lục Hương Lan, anh ta không hề thấy một chút cảm giác không hài hòa nào từ người phụ nữ này. “A?”
Lục Hương Lan chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt cô ta tái nhợt, không có chút sắc màu nào, hai mắt mông lung.
Tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn trước. Khang Đông ngồi ở phía đối diện đứng dậy, nhíu mày nhìn cô ta: “Sao cô sơ ý thể, thu chân lại đi.”
Anh ta ngồi xổm xuống, thu dọn mảnh vụn thủy tinh vương vãi đầy trên đất.
Tần Nguyễn nhìn cử chỉ của hai người này, trong mắt lóe lên ý tứ sâu xa. Bàn tay đặt ở bên người nắm chặt lại thành nắm đấm, chân đi giày cao gót2 nâng lên thả xuống như không biết để vào đầu, chân tay cũng không phối hợp tốt.
Cô ta không bị thu hút bởi những lời tếu táo giữa Tần Ng0uyễn và Vệ Lâm Thần.
Tần Nguyễn và Vệ Lâm Thần liếc nhìn nhau, trong mắt họ đều có ý tứ sâu xa. Ánh mắt anh ta lóe lên một tia ẩn ý: “Trong kỳ nghỉ hè, thầy giáo Khang có giúp mấy học sinh học bù, vào hôm kết thúc học bù, anh ta đưa mấy học sinh kia đi liên hoan.”
Vệ Lâm Thần vừa nói ra những lời này, thầy giáo Khang Đông đang ngồi xổm trên mặt đất lại căng thẳng.
Nhưng Tần Nguyễn và Vệ Lâm Thần cũng không chú ý tới anh ta, mà tập trung vào Lục Hương Lan đang ngồi trên ghế sô pha. Cô ta cúi đầu, cơ thể khẽ run, trên mu bàn tay đang nắm chặt nồi lên những đường gân xanh. Cô nhìn lại rồi hỏi Vệ Lâm Thần: “Hay là mấy đứa ấy bắt nạt Trình Tuyết Lan, nên bị cô bé trở về báo thù?”
Phải công nhận rằng Tần Nguyễn đúng là nhạy cảm.
Nhưng, sự thật lại không phải là như thế. Vừa nãy, trước khi Tần Nguyễn lên lầu, Vệ Lâm Thần đã gửi cho cô một tin nhắn.
Nói nữ giáo viên Lục Hương Lan có vấn đề.
Vệ Lâm Thần vốn học Tâm lý học chuyên nghiệp, nên anh ta quyết định diễn một chiến thuật tâm lý ở trước mặt Lục Hương Lan. “Bọn họ liên hoan vào buổi tối muộn, địa điểm liên hoan là ở quán ăn đêm gần đây, mà trong lúc đi vào quán ăn, đúng lúc bọn họ lại đụng phải Trình Tuyết Lan đang ra vào quán ăn đêm kia.”
Khóe môi Tần Nguyễn cong lên thành một nụ cười không có độ ẩm.
Cô nhìn lại, dùng giọng trào phúng nói với Vệ Lâm Thần: “Sao tôi ngửi được mùi máu chó ở đây thế nhỉ.” Thấy thế, trong mắt Tần Nguyễn hằn lên ánh nhìn lạnh lùng dữ tợn.
Ngay lúc Lục Hương Lan ngẩng đầu, Vệ Lâm Thần lại nhìn xuống Tần Nguyễn .
Thấy sắc mặt cô chợt thay đổi, trong mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm là anh ta biết cô đã nhìn ra thứ gì đó. Rõ ràng là giọng hỏi thăm, nhưng lại vô cùng khẳng định.
Con người của Lục Hương Lan đột nhiên co rút lại, cô ta nhanh chóng phản bác: “Cô điên rồi à, Trình Tuyết Lan đã chết rồi, cô thả tôi ra, đồ điên!” Lục Hương Lan giãy giụa rất mạnh, cô ta dùng cả hai tay bẻ cánh tay của Tần Nguyễn.
Giày vò một lúc lâu vẫn không thoát khỏi Tần Nguyễn. Cô ta lại quờ tay ra, muốn tóm lấy mặt của Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn hừ lạnh, trên mặt tỏ vẻ khinh miệt.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Lục Hương Lan, cô nắm chặt hai tay thành nắm đấm rồi tấn công phần bụng phẳng lì của đối phương. Tần Nguyễn dựa người vào lưng ghế ở phía sau, làm ra tư thế chăm chú lắng nghe.
Vệ Lâm Thần thu lại nụ cười trên mặt, sắc mặt anh ta trở nên nghiêm túc, cảm giác xa cách quay trở lại.
Anh ta trầm giọng nói với Tần Nguyễn : “Trình Tuyết Lan chết ở bên ngoài trường học, và những nạn nhân chết trong mấy vụ án mạng sau khi khai giảng, là học sinh của lớp thầy Khang và lớp của cô Lục. Căn cứ vào những gì thầy Khang nói, thì trong kỳ nghỉ hè thầy ấy có gặp Trình Tuyết Lan một lần ở bên ngoài trường, tôi cảm thấy hai chuyện này có khả năng có quan hệ gì đó. “Choang!”
Tiếng động vang lên trong phòng.
Lục Hương Lan nhìn chằm chằm cái chén trên mặt đất, cô ta cúi thấp đầu, luống cuống. “Bop!”
m thanh nắm đấm đánh vào trên người làm tất cả mọi người trong phòng đều đứng hình.
Không ai ngờ, Tần Nguyễn sẽ ra tay thô bạo như thế. “Không phải, các em ấy không cố ý làm tổn thương lòng tự trọng của Trình Tuyết Lan, sau đó tôi đã yêu cầu các em ấy đi xin lỗi rồi, các em ấy đều vô tội.”
Gương mặt nhã nhặn của Vệ Lâm Thần lộ ra vẻ giễu cợt, anh ta lạnh giọng hỏi lại: “Nếu vô tội, vậy tại sao Trình Tuyết Lan lại trở về báo thù?”
“Tôi không biết, tôi không biết vì sao lại biến thành như thế này!” Khang Đông đã chịu sự tra tấn giày vò trong nhiều ngày, anh ta đã dần dần sụp đổ. Trông cô có vẻ như đang trò chuyệ2n với Vệ Lâm Thần, nhưng thật ra đuôi mắt lại đánh giá thầy giáo Khang Đông và cô giáo đeo kính đen ngồi gần đây.
Có lẽ Khang Đông bị cuộ7c trò chuyện của hai người hấp dẫn, nên vẻ mặt anh ta thả lỏng, không còn khẩn trương như trước đó nữa.
Ngược lại, nữ giáo viên đeo kính 7đen kia ánh mắt thất thần, không dám nhìn ai, vẻ mặt căng thẳng. Rõ ràng là khuôn mặt khác nhau, nhưng các đặc điểm đường nét lại hoàn toàn trùng khớp với Trình Tuyết Lan.
Cô ta giống như một người bình thường, không có một chút âm khí nào.
Khi Khang Đông lẩm bẩm, không biết câu nào đã chạm đến dây thần kinh của Lục Hương Lan. Đầu của Lục Hương Lan bị cưỡng chế ấn xuống tay vịn của ghế.
Tay Tần Nguyễn dùng sức nắm tóc cô ta rồi đè xuống.
Cô nhìn chằm chằm Lục Hương Lan bằng ánh mắt lạnh lùng, cô nói, giọng trầm thấp lạnh lùng: “Mày là ai?!” Dáng vẻ này không biết nên nói cô ta chột dạ, hay là sợ hãi đến cực điểm.
Tần Nguyễn không biết phát hiện ra điều gì từ cô ta, mà khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên trở nên hung dữ, trong mắt xuất hiện vẻ lạnh lùng đáng sợ.
Đôi mắt lạnh lẽo của cô đáng giá Lục Hương Lan từ trên xuống dưới, trong mắt cô là ánh nhìn không thể tưởng tượng nổi. Anh ta ngồi xổm xuống, miệng lẩm bẩm: “Rõ ràng em ấy không cần giết người, chỉ là hiểu lầm thôi mà, vì sao lại thành ra thế này!”
Khang Đông đang tự trách bản thân và rất hối hận, là một giáo viên, anh ta cũng có trách nhiệm.
Tiền đề là tất cả những chuyện này thực sự như Vệ Lâm Thần đã nói. Vệ Lâm Thần lắc đầu: “Không phải, tính cách của Trình Tuyết Lan tương đối hướng nội, mặc dù các mối quan hệ với bạn bè không được tốt, nhưng cũng không chủ động trêu chọc ai.”
Tần Nguyễn gật đầu, ra hiệu cô đang nghe.
Đôi mắt lành lạnh của Vệ Lâm Thần tập trung vào Khang Đông đang thu dọn mảnh thủy tinh trên mặt đất. Mà trong một nháy mắt, Tần Nguyễn cảm nhận được âm khí mờ nhạt tản ra trong không khí.
Mặc dù âm khí này biến mất rất nhanh, nhưng cô vẫn phát giác ra âm khí đến từ trên người Lục Hương Lan.
Cô ta rõ ràng đã bị quỷ nhập vào người! Khang Đông suy sụp, anh ta tự nói với chính mình, mỗi câu đều là câu hỏi lặp đi lặp lại, cũng không biết là hỏi chính mình hay đang hỏi người khác.
Ánh mắt của Tần Nguyễn và Vệ Lâm Thần không hẹn mà cùng nhìn về phía Lục Hương Lan ngồi ở trên ghế sô pha, đang cúi thấp đầu không để lộ vẻ mặt.
Vệ Lâm Thần đột nhiên gọi: “Cô giáo Lục?” Trước khi vào phòng, Tần Nguyễn đã thoáng quét qua gương mặt của Lục Hương Lan.
Ngoại trừ khuôn mặt tái nhợt quá mức, cô không hề nhận thấy một chút sát khí nào trên người cô ta.
Nhưng ngay vừa rồi, cô có thể nhìn thấy cái bóng lờ mờ của Trình Tuyết Lan trên người Lục Hương Lan. Cô đi thẳng về phía Lục Hương Lan, dưới ánh nhìn bối rối của đối phương, Tần Nguyễn dùng tốc độ cực nhanh đi tới trước mặt cô ta.
“Cô, cô muốn làm gì?”
Lục Hương Lan khẩn trương đứng lên. Đến ngay cả Khang Đông đang ngồi xổm trên mặt đất cũng nhanh chóng hoàn hồn, anh ta trợn tròn mắt nhìn Tần Nguyễn bắt nạt Lục Hương Lan.
“A a a!!!”
Tần Nguyễn đầm liên tiếp mấy cú, cô ra tay rất tàn nhẫn, mỗi một cú đều trúng đích. Tần Nguyễn không phản đối chuyện này, nhưng tiền đề là phải biết quá trình xảy ra sau vụ án mạng ở trường Ottey, nếu không thì vở kịch này không có cách nào diễn được.
Vệ Lâm Thần vỗ đầu, tựa hồ vừa mới nhớ đến chuyện chính, anh ta than thở với Tần Nguyễn: “Xem này, tôi mải buôn chuyện với em nên quên mất nói tới chuyện chính rồi.”
“Anh nói đi, tôi nghe đây.” Tối hôm qua anh ta không được nghỉ ngơi tốt, hôm nay lúc đi điều tra trường học, cảm xúc của anh ta cũng tương đối lo lắng.
Sự xuất hiện của Tần Nguyễn đã khiến tâm trạng anh ta thoải mái phần nào.
Đúng lúc này, Tần Nguyễn đột nhiên đứng lên. Vì động tác thô bạo của Tần Nguyễn, mà trên mặt Lục Hương Lan lộ ra vẻ đau đớn.
Cô ta giãy giụa muốn đứng dậy: “Tôi không biết cô đang nói cái gì, cô làm đau tôi đấy, buông ra!”
Tần Nguyễn không buông tay, cô nghiêng người nhìn vào đôi mắt hằm hằm của Lục Hương Lan, cô nói, giọng lạnh như băng: “Nếu như tôi không nhìn nhầm, thì cô là Trình Tuyết Lan đúng không?” Ấn đường của cô ta tối sầm, rõ ràng là phần lông mày được cắt tỉa cẩn thận, nhưng ở trong mắt Tần Nguyễn lại dần trở thành lông mày giao nhau.
Ấn đường của vị cô giáo Lục này lờ mờ nổi lên chữ Xuyên.
Ánh mắt cô ta rời rạc, nửa say nửa tỉnh, trông rất thiếu sức sống. Theo mỗi cú đấm của cô, đối phương đều kêu lên đau đớn.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, cô giáo Lục là phụ nữ, cô đánh cô ấy như thế thì sẽ chết người đấy!”
Chủ nhiệm Liễu ban đầu cũng rất ngạc nhiên trước động thái này của Tần Nguyễn.