Sau khi lên tầng, Tần Nguyễn nhìn thấy Vệ Lâm Thần đang đứng lười biếng dựa người vào tường ở đầu cầu thang tầng hai1, chờ đợi cô. Một bà bầu bụng to thế này dù ở trong trường hợp nào cũng phải đặc biệt lưu ý.
Vệ Lâm Thần đẩy chiếc ghế ở bàn học ra sau lưng Tần Nguyễn. Lúc trước, khi Tần Nguyễn nói ở trong nhóm chat rằng mình đang học ở Học viện Thịnh Thế, anh ta đã thầm cảm thấy chưa biết chừng cô bé này sẽ có mối quan hệ rất lớn với mình.
Sau đó trong nhà anh ta xảy ra chuyện, anh ta phải rời thủ đô một thời gian nên cũng quên việc này. Trên chiếc ghế sô pha đối diện với cửa ra vào, có một người đàn ông trông khá đẹp trai đang ngồi, trông anh ta khoảng chừng ba mươi tuổi.
Ngồi đối diện với anh ta là một người phụ nữ gương mặt bình thường, trên sống mũi đeo cặp kính gọng đen, trông khá điềm đạm. Tần Nguyễn lấy ở trong túi ra một viên kẹo sô cô la.
Cô bóc giấy bọc ngoài rồi thả kẹo vào trong miệng. Dưới ánh mắt chăm chú của hai người này, Tần Nguyễn đi đến đứng ở bên cạnh Vệ Lâm Thần, trước một cái bàn.
Vệ Lâm Thần lấy một tờ giấy ở trên bàn và đưa cho Tần Nguyễn . Em Nguyễn? Tôi còn là em Lâm đây này!
Cô cũng rất nể tình mà gọi: “Anh Vệ.” “Em ngồi xuống trước đi đã.”
Tần Nguyễn cảm ơn anh ta: “Cảm ơn thầy Vệ.” Vẻ mặt ông ta trở nên rất quái dị.
Thấy tất cả mọi người đều đã lên trên này, Vệ Lâm Thần hơi nghiêng đầu nói với Tần Nguyễn : “Đi, vào phòng rồi nói.” Người này phá hỏng hình tượng quá nhanh khiến cô không kịp chuẩn bị, nên trong lúc nhất thời không biết phải thay đổi thái độ như thế nào với anh ta.
Vệ Lâm Thần ở trong trường học khiến cô rất kính trọng, cũng rất thích các bài giảng của anh ta. Nếu như lúc trước anh ta tập trung đi thăm dò một chút, chưa biết chừng thật sự có thể tìm hiểu được thân phận của Tần Nguyễn ở Học viện Thịnh Thế.
Tần Nguyễn còn không biết mình suýt nữa đã bị lộ thân phận từ sớm. Nhưng Vệ Tây Thi ở ngoài trường học là đạo sĩ phái Thanh Thành, tính tình cợt nhả, ác miệng, toàn thân tỏa ra hơi thở cầm thú, vừa nhã nhặn vừa bại hoại.
Tần Nguyễn cúi đầu, âm thầm liếc mắt. Vệ Lâm Thần không so đo trò chơi chữ này của Tần Nguyễn, anh ta chưa quên mục đích hôm nay mời cô đến đây.
Anh ta khoanh tay, nhìn xuống vẻ mặt giả vờ ngoan ngoãn ngây thơ của Tần Nguyễn, đầu những ngón tay mảnh khảnh gõ lên cánh tay. Anh Vệ, anh Vệ, sao nghe giống tên một loại thuốc nào đó thể nhỉ.
Rất nhiều người đàn ông bài xích loại thuốc này. Cô bé này có tướng chết sớm.
Ấn đường màu đen, hai đầu lông mày giao nhau, hình dáng ấn đường như chữ Xuyên. Ánh mắt rời rạc, thần khí tán loạn, trông nửa say nửa tỉnh, toàn thân trông rất thiếu sinh khí. Lâm Hạo tỏ vẻ lo lắng: “Phu nhân, một mình cô không có vấn đề gì chứ?”
Tần Nguyễn cười nhẹ: “Tôi có thể có chuyện gì được, nếu như anh muốn tìm một chút kích thích thì cứ vào cùng.” Rất nhanh, Vệ Lâm Thần phát giác ra được chỗ nào lạ.
Anh ta khoanh tay, trong đôi mắt ôn hòa ánh lên tia lạnh lùng, giả vờ tức giận nói: “Con bé này đang mắng tôi đây mà?” Đôi mắt xinh đẹp của cô đánh giá Vệ Lâm Thần có khí chất khác biệt ở trước mặt.
Nhìn thế nào cũng thấy có cảm giác không hài hòa. Vệ Lâm Thần nghiêng đầu cười khẽ: “7Công việc và cuộc sống hàng ngày luôn phải tách bạch rõ ràng mà. Ngược lại là em giấu kĩ thật đấy, có ai có thể ngờ được rằng một cô 2gái trầm lặng đi học ở trường, lại là ngôi sao mới nổi trong giới Huyền học ở thủ đô chứ.”
Tần Nguyễn cũng coi như là có chút0 danh tiếng trong giới Huyền học ở thủ đô, phần lớn mọi người chỉ nghe thấy tên cô chứ chưa gặp được người bao giờ. Dặn dò Lâm Hạo xong, Tần Nguyễn nhấc chân đi vào phòng ký túc xá.
Trong phòng còn có một nam một nữ. Tần Nguyễn gật đầu: “Nếu thấy có cái gì không bình thường thì nhớ nói cho tôi biết một tiếng.”
“Tôi biết rồi.” Vệ Lâm Thần nhìn lướt qua thầy giáo ngồi trong phòng, rồi nói: “Bị rơi xuống nước.”
Anh ta chỉ về phía Khang Đông, cũng chính là thầy giáo kia: “Trình Tuyết Lan là học sinh của anh ta, khi cô bé còn sống, ở trong kỳ nghỉ hè bọn họ đã từng tình cờ gặp nhau một lần ở bên ngoài trường. Tần Nguyễn nhìn theo hướng Vệ Lâm Thần chỉ. “Cô bé này tên là Trình Tuyết Lan, trước khi trường Ottey khai giảng vào năm học thì cô bé gặp tai nạn ở bên ngoài trường và không qua khỏi.”
Tần Nguyên nhận tài liệu về thông tin nhập học của Trình Tuyết Lan, khi nhìn đến ảnh chụp của đối phương, cô khẽ nhíu mày. Giọng đầy ẩn ý, còn hơi kéo dài.
Vệ Lâm Thần cau mày, anh ta cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó. Vị sô cô la thơm ngọt tan ra trong miệng, khiến cô cảm nhận được hương vị ngọt ngào mềm mượt.
Ăn kẹo sô cô la làm Tần Nguyễn nhớ đến chuyện lúc trước Hoắc Tam gia bắt cô gọi anh ba. Anh ta mặc một chiếc áo phông sáng màu, quần tây ống ôm và đi đôi bốt da, trông như một sinh viên đại học.
2
Vệ Lâm Thần lúc này có thêm một chút sức sống sinh động, nhìn không ra khí chất bình tĩnh điềm đạm ngày thường.
Tần Nguyễ7n cười nhẹ, cô đùa: “Thầy Vệ, nếu gặp thầy ở trên đường, chắc em không thể nhận ra được.” Vệ Lâm Thần nheo mắt lại, trong đôi mắt trầm tĩnh nở nụ cười: “Ở bên ngoài trường học đừng gọi tôi như vậy.”
Trông anh ta thế này thân thiết hơn, bớt đi cảm giác xa cách. Tần Nguyễn gật đầu, đuổi theo bước chân của anh ta.
Vệ Lâm Thần dẫn đầu đi vào phòng ký túc xá mà chủ nhiệm Liễu đã sắp xếp cho anh ta và Lục Lục. Chủ nhiệm Liễu mang theo cảm xúc phức tạp đi lên tầng, ông ta đã nghe thấy hết cuộc đối thoại giữa Tần Nguyễn và Vệ Lâm Thần.
Thế mới biết hai người này trước đó cũng không hề biết thân phận của nhau. Thoạt nhìn, cô bé này có vẻ kém may mắn, hay bị mọi người chê bai, dễ mắc bệnh hiểm nghèo, tuổi thọ ngắn.
Tần Nguyễn nhìn lướt qua thông tin cá nhân của Trình Tuyết Lan rồi ngẩng đầu nhìn Vệ Lâm Thần: “Tại sao cô bé này lại mất?” Nghe ra cô đang nói bóng gió, Lâm Hạo nhớ lại những lần mà mình đã từng gặp quỷ, vẻ mặt anh ta trở nên không được tự nhiên.
Anh ta nuốt ực một cái: “Thôi tôi ở bên ngoài chờ là được rồi.” Anh ta biết Tần Nguyễn đã lấy chồng, còn đang mang thai.
Anh ta không quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác, nhưng lại để ý đến tình trạng thể chất hiện tại của Tần Nguyễn. “Thầy Vệ có thể nói cho em biết tình huống cụ thể không?”
Ánh mắt Vệ Lâm Thần rủ xuống, nhìn vào cái bụng phồng to của cô. Không hiểu vì sao khi gọi anh ba, trong lòng cô lại có cảm giác xấu hổ khó tả.
Nhưng khi gọi Vệ Lâm Thần là anh thì chẳng có chút áp lực nào. Khang Đông đang đứng ngồi không yên, vẻ mặt khẩn trương.
Tần Nguyễn để tài liệu trong tay xuống bàn, cô khoanh tay trước ngực, cơ thể dựa vào bàn, trông tư thế tương đối thoải mái. Anh ta dùng giọng điệu trong nhóm chat [Bắc Thái Đế Quân ở trên] để nói: “Gọi anh đi, tôi cũng không lớn hơn em được mấy tuổi, gọi nghiêm túc như thế làm gì, có phải không hả em Nguyễn?” Đoạn cuối còn cố ý trêu Tần Nguyễn.
Nhìn dáng vẻ cợt nhả của anh ta, Tần Nguyễn vẫn không có cách nào liên hệ được người này với thầy giáo Vệ trong ấm ngoài lạnh ở trường học. Tần Nguyễn nheo mắt, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười nhẹ: “Vậy em gọi thầy là gì? Vệ Tây Thi? Đạo hữu Vệ? Hay là ngài Vệ?”
Vệ Lâm Thần hất mấy sợi tóc ở giữa trán, một nụ cười nhã nhặn hấp dẫn xuất hiện trên gương mặt của anh ta. “Tôi biết không dễ chiếm lợi từ em mà, thôi đừng gọi anh nữa, cứ gọi tôi là Tây Thi giống mọi người trong nhóm chat đi, đạo hiệu của tôi chính là Tây Thi.”