Đội xe của nhà họ Hoắc dừng ở trước cổng trường học, trường không cho người lạ tiến vào. Thế này sao được gọi là phụ nữ, rõ ràng là một cô bé mà.
Nhìn gương mặt ngây thơ thuần khiết kia, rõ ràng là bằng tuổi với những đứa trẻ trong trường Ottey. “Cô mang thai?!”
Giọng của chủ nhiệm Liễu đầy kinh ngạc. Không ngờ đời này ông ta lại có thể được ngồi trên chiếc xe sang trọng có tiền cũng không mua được này, ông ta sẽ nhớ mãi cảm giác ấy. Dưới sự dẫn đầu của chủ nhiệm Liễu, đội xe nhà họ Hoắc chạy vào trong trường học.
Chỉ mấy phút sau, bọn họ dừng lại ở khu vực ký túc xá của trường. Anh ta chống tay trước cửa sổ, khóe môi nhếch nhẹ: “Lúc trước ở trong nhóm chat đã cảm thấy tên em nghe rất quen tai, không ngờ đúng là sinh viên của tôi thật.” So với giọng điệu xa cách lúc trước, thì lần này nghe có phần quen thuộc hơn.
Tần Nguyễn nhếch môi, thu bớt lại vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt. Tần Nguyễn khẽ cau mày, nghe vậy hai mày càng cau chặt hơn.
Cô không thích bị người khác thuyết giáo như thế này. Cô hỏi, giọng lành lạnh, hờ hững: “Vệ Tây Thi ở tầng mấy?”
Chủ nhiệm Liễu bỗng nhiên quay đầu, ông ta nhìn thấy Tần Nguyễn đứng ở trước xe, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô rơi vào trong mắt ông ta. Lâm Hạo ngồi ở ghế lái lên tiếng: “Phu nhân, có người đi ra.”
Ánh mắt Tần Nguyễn nhìn về phía cổng trường, bắt gặp một người đàn ông trung niên đi từ trong trường ra. Chủ nhiệm Liễu đã có định kiến từ trước nên coi Tần Nguyễn là người mà Vệ Tây Thi tìm đến để giúp đỡ.
Ông ta không coi thường phụ nữ, chẳng qua là giọng nói kia rất êm tai, cùng một nửa khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần khiến ông ta muốn nhìn thấy toàn bộ gương mặt của người ngồi phía sau. “Vệ Tây Thi bảo ông tới đón chúng tôi à?”
Câu này do Tần Nguyễn ngồi ở phía sau nói ra. Chủ nhiệm Liễu nuốt một ngụm nước bọt, ông ta vội vàng gật đầu: “Vâng, Vệ Tây Thi bảo tôi ra đón mọi người, cậu ấy đang nói chuyện cùng cô Vệ và thầy Khang để hiểu rõ hoàn cảnh của sáu nạn nhân.”
Tần Nguyễn nói: “Vậy làm phiền ông dẫn đường.” Vệ Lâm Thần là giáo viên trẻ tuổi nhất của Học viện Thịnh Thế, khoa Tâm lý học.
Trước đây mỗi lần nhìn thấy anh ta ở trường, anh ta đều mặc áo sơ mi trắng, trông rất trí thức nho nhã. Chủ nhiệm Liễu mở cửa xe ngồi vào bên trong.
Ông ta ngồi ở ghế lái phụ, cảm giác mình được ngồi ở một chỗ vô cùng thoải mái dễ chịu, để ông ta được cảm nhận thể nào gọi là xa xỉ tột bậc. Xung quanh trưcờng có âm khí nồng nặc, lạnh lẽo, dù đang ngồi trong xe cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Tần Nguyễn nhìn mà nhíu mày, cô ngửi thấy amùi máu trong trường học này. Một đôi mắt trong veo lạnh lùng, đường cong quai hàm hoàn hảo, đôi môi nhạt màu, mọi thứ lộ ra đều xinh đẹp và hoàn mỹ.
Người phụ nữ ngồi ở phía sau có giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo khí thế của người bề trên. Giá trị và biểu tượng đại diện của nó có thể nói là không có chiếc xe hơi nào sánh kịp!
Đây là những chiếc xe sang mà không phải có tiền là có thể mua được. Bọn họ người nào người nấy đều khỏe mạnh cường tráng, trên người lộ ra thứ khí tràng mạnh mẽ.
Chủ nhiệm Liễu còn đang chuẩn bị nhìn xem người phụ nữ ngồi ở phía sau, thì đã bị ám vệ nhà họ Hoắc dọa sợ đứng hình. Cảm giác áp lực tỏa ra từ những người này khiến hơi thở của ông ta vô thức thả nhẹ. Chủ nhiệm Liễu còn chưa kịp ngồi ấm mông thì đã phải đẩy cửa xe đi xuống, ông ta nhìn chằm chằm vào ghế sau của chiếc xe hơi sang trọng trước mặt.
Ông ta vô cùng tò mò về người phụ nữ ngồi ở băng ghế sau, vì khi nãy chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt của cô ấy. Nói chung, người ngồi ở hàng ghế sau mới là người chủ chốt. Dáng dấp của người này hơi to béo, trông khá cao.
Người đến là chủ nhiệm Liễu. Nhưng không ngờ người giúp đỡ này lại giàu có như vậy.
Mấy chiếc ô tô sang trọng trước mặt có kiểu dáng vô cùng đẹp mắt. Ánh mắt chủ nhiệm Liễu dời về phía sau, vì bị ghế ngồi che khuất nên ông ta chỉ nhìn thấy nửa mặt của Tần Nguyễn.
Nhưng chỉ thấy nửa mặt thôi cũng đủ khiến ông ta kinh ngạc vì sắc đẹp của cô. Hai mắt cô mở to, mặt mũi đầy vẻ kinh ngạc: “Thầy Vệ!”
Tần Nguyễn thật sự không ngờ được rằng mình sẽ nhìn thấy thầy giáo Vệ Lâm Thần của Học viện Thịnh Thế ở đây. Chủ nhiệm Liễu cảm thấy thấp thỏm, và bắt đầu suy đoán sơ bộ về thân phận và lý lịch của người đến.
Ông ta nghĩ đây chắc hẳn là vị cao nhân đứng đầu nào đó, có nền tảng và tiềm lực tài chính rất mạnh. Lâm Hạo xuống xe đi đến ghế sau, vươn tay mở cửa.
Trong lúc anh ta làm như vậy, các ám vệ ở chiếc xe phía sau cũng lần lượt xuống xe. Ông ta nhìn thấy mấy chiếc ô tô sang trọng đắt tiền đậu ở cổng trường mà lòng chùng xuống.
Vệ Tây Thi chỉ nói với ông ta rằng có tà ma làm loạn trong trường, anh ta không thể giải quyết nó một mình nên phải tìm người khác giúp đỡ. Chủ nhiệm Liễu sợ mất mật, bước chân cũng cố gắng bước nhẹ hơn, vẻ mặt hơi luống cuống.
Thấy Lâm Hạo hạ cửa sổ xe xuống, ông ta bước nhanh tới. Ông ta đứng bên ngoài cửa sổ bên ghế lái phụ và nhìn vào bên trong. Nhìn thấy Lâm Hạo ngồi ở vị trí ghế lái phía đối diện, ông ta cung kính hỏi thăm: “Ngài là bạn của Vệ Tây Thi?” Còn lúc này, Vệ Lâm Thần mặc một chiếc áo thun sáng màu, trông không hề có dáng vẻ nghiêm túc cẩn thận như lúc ở Học viện Thịnh Thế, mà lộ ra một chút thoải mái phóng khoáng. Nhưng khí chất trí thức nho nhã trên người anh ta vẫn không thay đổi.
Lúc Vệ Lâm Thân nhìn thấy Tần nguyễn, đôi mắt màu nhạt của anh ta lúc đầu hơi kinh ngạc, nhưng sau đó nhanh chóng bình tĩnh trở lại. “Đừng khách sáo, trách nhiệm của tôi mà.”
Thấy chủ nhiệm Liễu còn đứng ở ngoài xe, Lâm Hạo cau mày: “Ông lên xe đi.” Rốt cuộc thân phận của đám người này là gì, khí tràng từ trong ra ngoài của bọn họ không giống như vệ sĩ bình thường.
Khi chủ nhiệm Liễu đang quan sát các ám vệ của nhà họ Hoắc, thì Tần Nguyễn đã xuống xe. Dù sao cái thai trong bụng Tần Nguyễn cũng đã quá lớn rồi.
Dùng quần áo rộng rãi cũng không thể che được sự thật là cô đang mang thai. Thanh Thành Vệ Tây Thi đã từng nói trong nhóm chat rằng anh ta là thầy giáo ở Học viện Thịnh Thế.
Ai có thể ngờ duyên phận lại kỳ diệu như vậy. Cầm chiếc túi trong tay, cô ngước nhìn dãy nhà ký túc xá trước mặt.
Khi xe chạy vào sân trường, Tần Nguyễn ngay lập tức cảm nhận được âm khí nồng đậm trong vườn. Tần Nguyễn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Cô nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang thò đầu ra bên ngoài cửa sổ tầng hai. Tần Nguyễn gọi điện thoại ckho Vệ Tây Thi rồi đứng ở cổng chờ đối phương ra đón.
Cô ngồi ở trong xe, ngước nhìn trường Ottey bên ngoài cửa sổ. Nhìn thấy dáng vẻ Tần Nguyễn thế này thì không nhịn được bắt đầu quan tâm.
Ông ta cau mày, bắt đầu thuyết giáo: “Cô bao nhiêu tuổi mà đã mang thai rồi, người thân trong gia đình cô có biết không? Trông cô có vẻ vẫn còn đang đi học, người Vệ Tây Thi tìm tới không phải là cô đấy chứ? Cô có biết hôm nay mình tới đây là để làm gì không?” Chủ nhiệm Liễu hơi thất thần nhìn chằm chằm gương mặt non choẹt, dịu dàng và rạng rỡ của Tần Nguyễn.
Rất nhanh, tầm mắt của ông ta dời đi, nhìn thấy phần bụng hơi phồng lên của Tần Nguyễn, ông ta cau mày. Khí chất xa cách người khác của anh ta hấp dẫn rất nhiều cô gái trẻ.
Cô nào cô nấy ngoài sáng trong tôi đều chỉ muốn kéo được anh ta xuống trần gian. “Tần Nguyễn?!”
Đúng lúc này, trên tầng hai truyền đến giọng nói lành lạnh, mang theo một chút quen thuộc. Tần Nguyễn không khỏi cảm thấy tò mò về hai thân phận của Vệ Lâm Thần.