Khi họ bước đi, chiếc la bàn trong tay Vệ Tây Thi sẽ có biến hóa khi ở những khu vực có từ2 trường bất thường. Ở bên cạnh cô, cùng nhau nhìn con cái lớn lên, xem chúng sau khi trưởng thành lấy vợ sinh con.
Rồi chờ đến khi anh và Tần Nguyễn hai mái đầu đã điểm bạc, ngồi ôm cháu, hưởng thụ niềm vui thú của người già. Hai người quay trở lại phòng ký túc xá do chủ nhiệm Liễu sắp xếp, Vệ Tây Thi thả túi ở chỗ cửa.
Anh ta đi vào trong phòng, lấy điện thoại di động ra, tra danh bạ điện thoại tên của Tần Nguyễn. Nếu là người phụ nữ khác, chắc chắn là đã giận dỗi một trận rồi.
Còn nhớ lúc anh cả lấy chị dâu, anh ấy vô cùng cẩn thận với chuyện chọn nhẫn cưới. Cuộc sống trăm năm vội vã, trôi qua trong chớp mắt.
Có người đến cuối đời được hưởng phúc con cháu ba đời quây quần. Lệ quỷ, tà ma, yêu tinh cây, dính đến sáu nhân mạng, chắc chắn là sẽ có sát khí rất mạnh rồi.
Tần Nguyễn đang tràn đầy mong đợi và phấn khích nên không để ý thấy Hoắc Tam gia vì lo lắng cô đi quá nhanh mà vẫn luôn đi theo sau lưng cô. Lúc đi qua tòa nhà dạy học của trường, la bàn rung nhẹ hai lần, sau đó nó nhanh chóng trở nên yên lặng.
Bất 7tri bất giác hai người đi đến rừng cây mà họ từng đi qua khi vào trường tối hôm qua. Cậu ta sợ quỷ, sợ những thứ tà ma xấu xí làm cho người ta buồn nôn kia.
Vệ Tây Thi đã đi xa, Lục Lục cắn răng, giậm chân một cái rồi đuổi theo. Hoắc Vân Tiêu buông cô ra, để cô nghe điện thoại. Tần Nguyễn lấy điện thoại di động, thấy là một số lạ gọi tới.
Cô còn chưa nói chuyện xong với Tam gia, ngón cái đang định bấm vào nút từ chối không tiếp. Hoắc Vân Tiêu cúi đầu, đặt lên trán Tần Nguyễn một nụ hôn.
Đôi môi mềm mại hơi lành lạnh vừa chạm vào đã tách ra ngay. Anh vẫn thấy không yên lòng, nên cẩn thận dặn dò Tần Nguyễn: “Đi ra bên ngoài nhớ chú ý an toàn, em bây giờ không thể so được với mấy tháng trước, thấy cơ thể không chịu nổi được nữa thì trở về. Lần này đi ra ngoài nếu em bị thương, hoặc là xảy ra bất kỳ sai lầm nào, thì sau này anh sẽ không để em ra ngoài nữa, anh không quá yên tâm.”
Sao Tần Nguyễn lại để cho mình xảy ra chuyện gì được. Giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai Tam gia.
Anh cụp mắt xuống, hàng lông mi dài che khuất đôi mắt sâu thẳm, anh hỏi: “Đại sư Linh Hư Tử, ngài là người hiểu rõ tình trạng cơ thể của tôi, với tình hình hiện tại, nếu như gặp được kỳ tích thì tôi có khả năng sống được đến lúc trăm tuổi không?” “Tần Nguyễn, tôi là Vệ Tây Thi.”
Quả nhiên, Tần Nguyễn hơi nhướng mày, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” Hiện tại cô chỉ muốn mình có thể dịch chuyển tức thời đến trường Ottey, để hấp thu hết sát khí sắp tới tay.
Tần Nguyễn vội vàng trở về phòng thay bộ quần áo rộng rãi dễ chịu. Vệ Tây Thi cất giọng dặn dò: “Nơi này không thích hợp, cậu cảnh giác một chút.”
“Tôi biết, biết rồi.” Lục Lục lắp bắp. Không bao lâu sau, một cái cây treo đầy vải đỏ đập vào mắt họ.
Lục Lục đứng tại chỗ đánh giá cái cây trước mặt. “Ông chủ, anh chờ tôi một chút!”
Sau khi Vệ Tây Thi bước vào rừng cây nhỏ, la bàn lại ngừng chuyển động. “Chờ một chút.” Tam gia gọi Tần Nguyễn lại.
Anh nhẹ nhàng bước đến trước mặt Tần Nguyễn Hoắc Vân Tiêu quay người đi đến cửa phòng nghỉ, anh nhẹ giọng nói: “Tôi đã biết.”
Giọng điệu hờ hững, không hề có chút cảm xúc thăng trầm nào. Vệ Tây Thi vận dụng pháp quyết Cửu Chuyển Càn Khôn, tay cầm con dao găm dùng sức đâm mạnh về phía trước.
Nhưng khó mà nhích được một phân, vẫn không tài nào tới gần được. Ông ta không muốn đả kích Tam gia, nhưng cũng muốn nói rõ sự thật: “Tam gia, số phận của ngài đã được định sẵn, có lẽ lệnh phu nhân có thể sẽ kéo dài được tuổi thọ của ngài, nhưng không có cách nào thay đổi số phận đã định sẵn.”
Đôi mắt trầm tĩnh của Hoắc Vân Tiêu trở nên ảm đạm, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ: “Tôi hiểu rồi, đã làm phiền đại sư.” Đây không phải là lần đầu tiên Hoắc Tam gia hỏi ông ta về vấn đề này.
Lúc tuổi còn trẻ, Tam gia cảm thấy không cam lòng trước số mệnh nên đã hỏi ông ta như vậy lần đầu tiên. Điện thoại được kết nối, Tần Nguyễn đưa di động tới bên tai.
“Tần Nguyễn à?” Giọng của Vệ Tây Thi vẫn lạnh lùng, giọng điệu có chút thận trọng: “Tôi gặp phải một chút phiền toái ở trường Ottey, nơi này không chỉ có lệ quỷ, mà còn có cả tà ma và yêu tinh cây sắp tu luyện thành hình.”
Bên trong đôi mắt xinh đẹp của Tần Nguyễn hiện lên ánh sáng kinh người, đôi môi cong lên nở nụ cười vui mừng. Dù sao Hoắc Khương cũng là người Tam gia dùng quen tay.
Hoắc Xuyên thì hôm qua đã rời khỏi biệt thự Hương Tạ, cô đâu thể lấy đi cả người mà Tam gia đã dùng thuận tay chứ. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Tần Nguyễn cười nói với Tam gia: “Em đi trước đây, sẽ cố gắng tranh thủ về sớm một chút để ăn cơm tối với anh.” Sau khi có được đáp án mà mình muốn, anh ta không tiếp tục thăm dò nữa mà quay người rời đi.
Vệ Tây Thi đi đến bên cạnh Lục Lục, ném con dao găm vào túi của mình. Lục Lục đứng tại chỗ, mặt lộ rõ vẻ do dự. Cậu ta nhìn thấy rõ la bàn quay tít.
Khiến la bàn trở nên như vậy thì hiển nhiên trong rừng cây nhỏ ẩn chứa những thứ không sạch sẽ rồi, mà sức mạnh còn không hề nhỏ cơ. Ông ta lên tiếng trấn an: “Tam gia, ngài cứ thoải mái lên, ngài là Để Tinh giáng thể mang mệnh cách sao Tử Vi hạ phàm, ngài hiện tại đã là chủ một gia tộc, lại nắm trọng trách của một quốc gia, cho dù có bỏ mình thì cũng sẽ không tiêu vong như người bình thường đâu...”
Bên trong không gian yên tĩnh, Hoắc Vân Tiêu bình thản bước ra khỏi phòng ngủ. Đấy cửa phòng thay đồ ra, cô nhìn thấy Tam gia đang đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ.
Cô vui vẻ nheo mắt lại, nói với người đàn ông: “Tam gia, em có chút việc phải đi ra ngoài một lúc, anh đừng đi ra nhé, thời tiết đang lạnh ra ngoài trời sẽ bị cảm lạnh đấy.” Hoắc Vân Tiêu khoanh tay đứng trước ban công, vẻ mặt bình tĩnh.
Ngay cả tư thế đứng thong dong này cũng đủ để diễn giải khí chất cao quý và nho nhã của anh. Anh đứng ở trước cửa phòng làm việc và đấy cánh cửa ra.
Nghe Linh Hư Tử vẫn còn đang trần thuật lại điều mà anh đã nghe qua mấy lần, anh áy náy lên tiếng: “Đại sư, tôi biết rồi, sau này tôi sẽ không lại ôm ảo tưởng như vậy nữa, bên tôi còn có chút việc, không tiếp tục quấy rầy đại sư.” Anh ta đánh giá cây bách vàng treo đầy vải đỏ, trong mắt hiện lên một tia kỳ quái.
Cuối tháng 10, lúc này đang là thời kỳ đậu quả của cây bách vàng. Anh ta đeo ba lô lên rồi bước đi: “Chúng ta đi thôi.”
Lục Lục ngơ ngác: “Bây giờ đi à?” Rồi không hề do dự mà bấm ngón tay lên màn hình.
Bên trong biệt thự nghỉ dưỡng Hương Tạ. “Ông chủ này, tại sao tôi lại có cảm giác nơi này âm khí âm u nhỉ.”
Vệ Tây Thi cũng đã nhận ra. Nhưng lưỡi dao cũng không đụng phải vỏ cây bách vàng.
Khi lưỡi dao chỉ còn cách cây bách vàng vài centimet, một sức mạnh vô hình đã ngăn cản anh ta tiến lên. Tần Nguyễn và Hoắc Tam gia còn đang ôm nhau thì bỗng có tiếng chuông điện thoại dễ nghe vang lên, cắt ngang sự ấm áp giữa hai người.
Là chuông điện thoại của Tần Nguyễn. Qua rất lâu, cuối cùng Tam gia cũng có cử động.
Anh lấy điện thoại di động ở trong túi ra, bấm gọi một số điện thoại. Nếu như anh ta đoán không sai, thì cây này hẳn là đã tu luyện thành yêu tinh cây.
Vệ Tây Thi lại gỡ ba lô xuống, lấy ra một con dao găm. Anh ta ném ba lô cho Lục Lục, còn mình cầm dao găm đến gần cây bách vàng. Đưa tay sờ sờ sau đầu, cậu ta nói, giọng không chắc lắm: “Đây là cây bách vàng à?”
Vệ Tây Thi gật đầu, tiếp tục tiến lên. Anh đứng nguyên tại chỗ, ấm giọng dặn dò: “Đi ra ngoài chú ý an toàn, anh để chú Hoắc Khương và Lâm Hạo đi cùng em nhé?”
Tần Nguyễn cầm lấy túi xách, cô khoát tay: “Không cần đâu, chỉ cần Lâm Hạo là được rồi, để chú Hoắc Khương ở lại chăm sóc cho anh đi.” “OK!”
Tần Nguyễn cúp điện thoại, bước chân đi lên lầu nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Tần Nguyễn nói đến một tương lai tốt đẹp như thế, rất khó để Tam gia không cảm thấy mong chờ.
Linh Hư Tử ở đầu dây bên kia rơi vào im lặng. Quả của cây bách vàng mọc ra ở nách lá, trái cây hình tròn có màu vàng hoặc màu tím đỏ.
Những trái này mọc thành từng chuỗi, trông rất đẹp. Linh Hư Tử ở đầu bên kia vội vàng đáp lại.
Cuộc trò chuyện cứ như vậy kết thúc. Càng tới gần cây bách vàng, âm khí càng mạnh.
Anh ta không nhìn thấy khí tràng hệ mộc từ gốc cây này, nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng tà khí của nó. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh nhạt, làm cho người ta không cảm giác được một chút cảm xúc dao động nào.
Tần Nguyễn thả tay của Tam gia đang cầm tay cô ra, rồi quay người đi ra khỏi phòng khách. Đôi mắt lạnh và sâu thẳm của anh nhìn xuống dưới lầu.
Vài phút sau, Lâm Hạo cùng mấy ám vệ nhà họ Hoắc xuất hiện ở trong tầm mắt của anh. Tần Nguyễn đeo túi xách, hai mắt không hề nháy mà nhìn anh.
Tam gia đưa tay ra, bỏ một nắm kẹo sô cô la vào trong túi của Tần Nguyễn. Hoắc Tam gia đứng ở trên lầu, nhìn theo chiếc xe dần dần đi xa cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt.
Anh đứng im tại chỗ, ánh mắt trầm tĩnh không có chút dao động nào nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, gương mặt tuấn tú lộ vẻ trầm tư Quả của cây bách vàng nếu ăn không cẩn thận sẽ kích thích đường tiêu hóa, và dễ gây ra các bệnh về đường tiêu hóa.
Vệ Tây Thi đứng dưới gốc cây ở cự ly gần, ánh mắt nhìn những mảnh vải đỏ có màu cũ mới không đồng nhất ở trên cây. Cây bách vàng thường được gọi là cây may mắn. Trong kinh Phật có ghi chép, cây bách vàng là cây Bồ Đề thần thánh, rất nhiều người cầu nguyện với nó. Lục Lục đứng bên cạnh Vệ Tây Thi, cậu ta khoanh tay, xoa áo jacket trên người. Hoắc Vân Tiêu thu hồi ánh mắt ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, khi nghe thấy tiếng thở dài của đối phương thì trong lòng anh đã có đáp án rồi.
Linh Hư Tử dường như đang sắp xếp lại câu từ, phải mất một lúc lâu sau ông ta mới lên tiếng: “Tam gia, số mệnh của ngài đã được định sẵn, cho dù là Minh Vương cũng không thể sửa đổi, lệnh phu nhân có năng lực huyền thuật cao siêu, cô ấy còn có liên quan đến một vị nào đó ở Địa Phủ, thậm chí có khả năng là Minh Vương. Nhưng cô ấy cũng không thể sửa đổi số mệnh của ngài, tuổi thọ 10 năm đã là cực hạn. Mà đợt trước ngài còn dùng thuốc tương sinh tương khắc nên tính đúng ra thì tuổi thọ của ngài đã không còn đủ 10 năm nữa.” Những ngón tay mảnh khảnh cầm chiếc hộp lên.
Hoắc Vân Tiêu thả di động xuống, ngón tay bật mở hộp quà, hai chiếc nhẫn nằm ở bên trong đập vào đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng của anh. Như thể chuyện mà họ đang thảo luận không phải là chuyện sống chết của anh vậy.
Linh Hư Tử biết Hoắc Tam gia hỏi lại như thế này có nghĩa là trong lòng anh có sự hy vọng. Cây bách vàng đang sử dụng sức mạnh của nó để chống lại sát thương của anh ta.
Khóe môi Vệ Tây Thi giật giật, trong lòng đã có đáp án. Đội nhẫn trên tay anh là được chế tác riêng, có rất nhiều chi tiết do tự tay anh tạo hình, là độc nhất vô nhị trên đời này.
Không thể phủ nhận, tương lai tốt đẹp mà Tần Nguyễn nói ra đã khiến anh trong một nháy mắt cảm thấy có hy vọng. Mà bây giờ, Hoắc Tam gia sắp bước vào giai đoạn trung niên, anh lại hỏi ông ta xem có kỳ tích nào không.
Tiếng thở dài của Linh Hư Tử khẽ vang lên. Vệ Tây Thi.
Hôm trước cô có cho anh ta số điện thoại và nói rằng nếu có việc gì thì có thể gọi điện thoại cho cô. Lục Lục trợn trừng mắt nhìn Vệ Tây Thi đi về phía cái cây, cậu ta hỏi: “Ông chủ, anh muốn làm gì?”
Vệ Tây Thi không trả lời, tay cầm dao găm vùng mạnh đâm xuống vỏ cây thô ráp. Nhưng khi ngón tay sắp chạm vào màn hình, không biết Tần Nguyễn nhớ tới cái gì mà ánh mắt khẽ thay đổi, động tác trên tay khó khăn lắm mới dừng lại được.
Cuối cùng cô vẫn lướt tay trên màn hình điện thoại, lựa chọn nghe máy. Cô cực kỳ để ý đến lũ trẻ trong bụng và cá tính mạng của mình nữa.
“Em biết rồi, anh yên tâm đi!” Trong lòng Linh Hư Tử cảm thấy xúc động, cảm thán cảnh trời cao đố kỵ anh tài.
Một nhân vật tuyệt vời và tài năng như Hoắc Tam gia lại có số phận phải chết sớm, làm sao không làm cho người ta tiếc hận được. “Đi đi, anh chờ em về.”
Tần Nguyễn gật đầu, mang theo nhiệt độ vẫn còn lưu lại trên trán mà vội vàng rời đi. Đây là một cặp nhẫn, chiếc nhẫn kim cương nam trong đơn giản hơn, còn nhẫn nữ có phần kim cương sáng lấp lánh, số lượng cũng nhiều hơn một chút. Nhẫn kim cương tượng trưng cho sự thuần khiết ngây thơ, không gì phá nổi và là tình yêu chung thủy vĩnh cửu. Nó cũng là tín vật trong hôn nhân của cả nam và nữ.
Từ sau khi anh và Tần Nguyễn đi đăng ký kết hôn, bọn họ vẫn chưa có nhẫn cưới. Đầu ngón tay của Hoắc Vân Tiêu sờ lên hai chiếc nhẫn kim cương, trên môi anh nở một nụ cười nhẹ.
Rất nhanh, khóe môi anh mím xuống, nụ cười gần như tan biến. Rất nhanh, bóng dáng đẫy đà hơn so với lúc mới gặp mặt của Tần Nguyễn xuất hiện. Sau khi Lâm Hạo đưa Tần Nguyễn lên xe, anh ta đi vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái.
Còn lại mấy ám vệ nhà họ Hoắc lên xe phía sau. Cậu ta nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ vừa rồi, rõ ràng là cây bách vàng kia không thích hợp. Dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, chẳng phải ông chủ nên giải quyết phiền phức ngay tại chỗ sao? Lục Lục lơ ngơ, vội vàng đuổi theo.
Nhưng mặc cho cậu ta hỏi như thế nào, Vệ Tây Thi đều không lên tiếng, còn trưng ra vẻ mặt đáng sợ. Rời khỏi phòng khách, cô tăng tốc bước chân đi lên lầu, bên trong giọng nói của cô mơ hồ có xen lẫn cả sự hưng phấn: “Được, bây giờ tôi tới ngay, chờ tôi!”
“Khi nào cô đến thì gọi điện thoại cho tôi, tôi ra đón cô.” Nhưng đôi tai đỏ lựng của cô đã bị Tam gia nhìn thấy, trong mắt anh hiện lên nụ cười nhẹ.
Sau khi Tần Nguyễn rời đi, anh lại đi tới trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ. Chiếc la bàn trong tay Vệ Tây Thi bắt đầu quay tít.7
Lục Lục nhìn la bàn, mặt cậu ta biến sắc: “Ông chủ ơi, nơi này không thích hợp!” Hoắc Vân Tiêu đi vào phòng, anh bước tới trước bàn làm việc và kéo ngăn kéo ra.
Bên trong để một tập văn kiện được xếp ngay ngắn gọn gàng, phía trên có một hộp quà tinh xảo lớn cỡ nửa bàn tay. Cô nói vào trong điện thoại: “Tôi đây.” Giọng điệu cũng hờ hững, nhưng có thêm một chút trang nghiêm.
Cô đã đoán ra được đối phương là ai. Trong thâm tâm cậu ta bài xích việc gặp phải những thứ bẩn thỉu.
Cả hai nối đuôi nhau đi sâu vào bên trong. Đôi mắt mỉm cười của Tam gia nhìn từ trên xuống dưới bộ quần áo của Tần Nguyễn
Cô bé này cũng biết cách ăn mặc đấy, trên người mặc bộ quần áo thể thao bình thường cũng không để lộ bụng bầu cho lắm. Anh ta cất la bàn và lấy từ trong ba lô ra một lá bùa màu vàng.
Thấy Lục Lục đuổi kịp thì dán vào lưng cậu ta.