Một đứa cháu bình thường tính tình ôn hòa, bâyk giờ trên gương mặt lại lộ ra sự lạnh lùng khiến ông Cửu bị sốc.
Qua một lúc lâu, ánh mắt ông ta cực kỳ thất vọcng. “Vân Tiêu, cháu đang uy hiếp ông đấy à?” Tần Nguyễn đưa lưng về phía Tam gia, cô nói, giọng lạnh lùng.
“Được được, em không thích nghe thì sau này anh sẽ không đề cập tới chuyện này nữa, em không nên tức giận.”
Hoắc Vân Tiêu cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô. Nếu không phải vì ân tình ở kiếp trước và những tình cảm mơ hồ trong kiếp này, thì cô đã bỏ nhà ra đi từ lâu rồi.
Con thì một đứa cũng là nuôi, hai đứa cũng là nuôi, có đàn ông hay không cô đều nuôi nổi.
Nếu như hôm nay không phải Hoắc Tam gia mà là một người đàn ông khác, thì cô đã xách vali về thẳng nhà họ Tần rồi. Cô giận tái mặt, nói: “Muốn chết? Anh không có cửa đâu!”
Cô nắm lấy cổ áo của Tam gia, kéo người đến trước mặt mình: “Tam gia, dù anh muốn chết thì cũng phải nhìn xem em có đồng ý hay không đã chứ. Mười năm? Anh coi thường em đấy à! Người đàn ông của em nhất định phải sống lâu trăm tuổi cùng với em, cho dù anh thật sự không còn thở nữa, linh hồn vào Địa Phủ thì em cũng sẽ kéo anh trở về!”
Hùng hổ nói xong, Tần Nguyễn xoay người rời đi. Nhưng Hoắc Tam gia không phải là người khác, ở kiếp trước sau khi cô chết, anh là người duy nhất mang đến sự dịu dàng, mang đến ánh sáng cho cô.
Cô làm sao có thể trơ mắt nhìn anh chết đi được.
Tần Nguyễn tức giận. Đến ngay cả ông Cửu nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của Tần Nguyễn mà cũng không nhịn được phải lắc lắc đầu.
“Hừ!”
Ông Cửu tức giận hừ một tiếng. Cuối cùng ông ta không nói gì mà quay người vội vàng rời đi. Hoắc Khương làm người gỗ cách đó không xa lập tức đuổi kịp bóng lưng ông Cửu.
Ông Cửu không quay đầu lại mà nói: “Không cần tiễn, lão già này còn tự đi được!”
Sự tức giận trong lời nói gần như nhấn chìm cả phòng khách. Ông ta tức giận đến mức hoa mắt chóng mặt, không thể thốt ra được một câu trọn vẹn. “Ông đi thong thả, cháu không tiền ạ.”
Tần Nguyễn nở một nụ cười xán lạn, đôi mắt đẹp cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, trông rất xinh đẹp.
Hoắc Vân Tiêu nói một câu rất đúng, Tần Nguyễn tuổi trẻ lại xinh đẹp, cô đẹp đến nỗi có thể khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng phải rung động. Hoắc Vân Tiêu đứng dậy ôm eo Tần Nguyễn, anh cười khẽ: “Trẻ con quá.”
Bên trong ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn của Tam gia, lộ ra sự cưng chiều vô hạn.
Vừa rồi, rõ ràng là Tần Nguyễn muốn làm ông Cửu tức giận. Cô sợ mình không đi sẽ cãi nhau với Tam gia mất.
Người đàn ông này, kể từ khi bọn họ đăng ký kết hôn xong, anh chưa hề mở rộng cửa lòng với cô, chỉ là đang yên lặng trải đường cho cô mà thôi.
Anh chưa hề hỏi cô có muốn như vậy hay không. “Chờ một chút.” Tần Nguyễn đỡ eo đứng lên, thấy ông Cửu đứng ở cửa ra vào, cô uể oải lên tiếng: “Ông Cửu ạ, lúc đầu cháu vốn chẳng có hứng thú gì với khu hình phạt, nhưng nghe ông nói một hồi, cháu lại có chút hứng thú đấy.”
Ông Cửu quay ngoắt người lại, đưa bàn tay run rẩy chỉ vào Tần Nguyễn.
“Cô, cô...” Đó là vị gia chủ duy nhất tiếp quản khu hình phạt dưới sự hỗ trợ của nữ chủ nhân nhà họ Hoắc.
Hoắc Tam gia ra lệnh: “Hoắc Khương, tiễn ông Cửu.”
“Vâng, thưa chủ nhân.” Ông Cửu nghe vậy mà tức đến lệch cả mũi: “Nếu cháu cứ khăng khăng như thế thì ông cũng không thể nói gì hơn, tạm biệt!”
Ông ta đứng lên, lườm Tần Nguyễn bằng ánh mắt lạnh lùng, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ.
Rõ ràng là ông cụ này cũng nhớ tới chuyện gia chủ đời thứ bảy của nhà họ Hoắc. Đôi mắt hồ của ông Cửu trừng một cái: “Vậy thì khu hình phạt cũng không thể để người họ khác nhúng tay vào được.”
Hoắc Vân Tiêu lắc đầu: “Ông sai rồi, gia chủ đời thứ bảy của nhà họ Hoắc bị mất cha từ nhỏ, lúc ông ấy tiếp nhận khu hình phạt thì đã được mẹ là nữ chủ nhân của nhà họ Hoắc giúp đỡ. Bao nhiêu năm qua, mọi người đều biết rõ tình huống cơ thể của cháu, cháu vì người thân mà lo chuyện hậu sự thì sai ở chỗ nào?”
Anh nói chuyện một cách điềm tĩnh, giống như một vị vương giả trời sinh, nắm tất cả mọi thứ trong tay. Một tia sáng yếu ớt lướt qua trong mắt Hoắc Vân Tiêu, khóe miệng anh cong lên nở nụ cười nhàn nhạt, anh điềm nhiên như không và bảo: “Em không biết tin tức mà tộc Pháp sư truyền lại cho nhà Nam Cung sao, bây giờ tất cả các thế lực lớn ở thủ đô đều biết rằng anh chỉ còn sống được 10 năm nữa.”
“Phi!”
Tần Nguyễn lười phải duy trì hình tượng ngoan ngoãn ở trước mặt Tam gia. “Thật không đáng, vừa rồi anh nói những lời đó là để cho ông Cửu nghe, sao em lại tưởng thật chứ.” Cơn giận vừa trào lên trong lòng Tần Nguyễn, sau cái hôn nhẹ nhàng của Tam gia thì lập tức tan thành mây khói.
Cô xoay người ôm eo Tam gia, vùi mặt vào lồng ngực của anh.
“Tam gia, mặc kệ những lời anh nói là thật hay giả, thì em thực sự nói thật đấy, em sẽ không để cho anh chết. Nguyện vọng lớn nhất trong cuộc đời này của em chính là chúng ta được ở bên nhau, cùng nhau nhìn con lớn lên, nhìn chung kết hôn sinh con, vậy thì sẽ không còn gì tiếc nuối nữa.” Đôi mắt giận dữ của Hoắc Vân Tiêu nhìn về phía ông ta: “Sao thế đưaợc ạ, trong nhà hòa thuận thì vạn sự mới có thể hưng thịnh, nếu như gia đình không được yên bình thì phải nghĩ biện pháp để nó bình yên trở lại chứ ạ. Chỉ là đến lúc đó sẽ dùng biện pháp gì để kết thúc thì cháu không dám hứa chắc.”
Ông Cửu nhíu mày: “Cháu nói thế có ý gì?”
Hoắc Vân Tiêu nhếch môi, giọng ôn hòa hơn nhiều: “Nếu muốn tuân theo quy định thì đương nhiên phải làm việc theo quy định rồi, trưởng lão của nhà họ Hoắc không có quyền nhúng tay vào công việc của khu hình phạt.” Hai đứa này sau khi được sinh ra nhất định rất hiếu động và tinh nghịch.
Nếu như có thể, sao anh lại không muốn nhìn bọn nhỏ trưởng thành, cùng Tần Nguyễn dắt tay nhau cả đời chứ. Ở góc độ mà Tần Nguyễn không thấy được, khóe mắt Hoắc Tam gia nổi lên một chút đắng chát.
Tần Nguyễn nghe thấy Tam gia đồng ý ở bên cô cùng con, khóe môi cô cong lên thành một nụ cười nhẹ. Anh bước nhanh đuổi theo, lúc Tần Nguyễn sắp ra khỏi phòng khách, anh giơ tay ra ôm lấy vai của cô.
“Ngoan, em đừng tức giận, chẳng phải là anh sợ lỡ như có kết quả như thế thì anh cũng nên chuẩn bị trước à. Em là cô gái xinh đẹp như vậy, khó tránh khỏi sẽ bị người khác để ý tới.”
“Không có lỡ như!” “Được, anh đồng ý với em.”
Phần bụng của Hoắc Vân Tiêu chạm đến cái bụng phồng to của Tần Nguyễn
Hai đứa trẻ trong bụng cô rất hiếu động, chúng nhích tới nhích lui. Hoắc Vân Tiêu xoa đầu cô: “Anh vô cùng cảm động trước tấm lòng của phu nhân đấy.”
Tần Nguyễn không mắc lừa, cô rời khỏi lồng ngực của Tam gia, ngửa đầu nhìn thật sâu vào anh.
“Tam gia, vừa rồi anh mới nói 10 năm là có ý gì.” Chỉ cần cô còn sống, thì kiếp này cô sẽ không để cho người đàn ông này chết sớm đâu.
Hai người họ mỗi người một suy nghĩ, cứ cho rằng đã đạt được sự ăn ý với nhau.