“Trà này rất nhạt, Nguyễn Nguyễn nếm thử không?”
Những n1gón tay mảnh khảnh đẹp đẽ của anh khéo léo cầm một tách trà trong tư thế tao nhã, trông rất đẹp mắt. Nói đến câu cuối cùng, ông Cửu chỉ ngón tay về phía Tần Nguyễn , trong mắt hiện lên một tia sắc bén.
Tần Nguyễn đặt tay lên bàn tay Tam gia đang sờ bụng cô, mười ngón đan xen nhau.
Cô nhìn bàn tay ông Cửu đang chỉ về phía mình, trong đôi mắt lạnh nhạt của cô phủ đầy băng giá. Ông ta nắm cây gậy rồi đập mạnh xuống đất hai cái.
Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn nghe tiếng động mà nhìn tới.
Đôi mắt sáng quắc của ông Cửu nhìn chằm chằm vào Hoắc Vân Tiêu, ông ta trầm giọng lên tiếng: “Vân Tiêu, theo quy định, những lão già như bọn ông không thể nhúng tay vào chuyện của khu hình phạt. Nhưng nếu như khu hình phạt đỗi người cầm quyền, thì bọn ông chắc chắn sẽ phải có hành động, không thể trơ mắt nhìn nhà họ Hoắc bị người ngoài xâm chiếm được. Từ xưa đến nay, khu hình phạt của gia tộc họ Hoắc đều nằm trong tay gia chủ, đó là quy tắc từ tổ tiên truyền lại và chưa bao giờ bị phá vỡ, không thể đến đời của chúng ta lại xảy ra sai lầm được, cháu nói có đúng không?” Bây giờ các trưởng lão của nhà họ Hoắc ngăn cản không cho Nguyễn Nguyễn tiếp nhận khu hình phạt.
Nhưng chờ đến lúc bọn trẻ lớn lên, bọn họ còn có thể ngăn cản được chắc.
Ông Cửu nghe ra lời nói bóng gió của anh: “Vân Tiêu, bộ xương già này của ông chẳng còn sống được mấy năm nữa, nhưng cho dù ông không có ở đây thì vẫn còn những người khác nữa. Trưởng lão của nhà họ Hoắc mỗi người một vị trí, bọn họ tuyệt đối không đồng ý để người họ khác nhúng tay vào khu hình phạt, không có một ai sẽ tán thành cô ta đâu!” “Ông Cửu!”
Hoắc Vân Tiêu lên tiếng ngắt lời những lời nói gây tổn thương tới người khác của ông Cửu.
Anh nói bằng giọng không vui: “Nguyễn Nguyễn là vợ của cháu, không cần ông dạy bảo.” Trước đây, những người có thể vào nhà họ Hoắc làm nữ chủ nhân, có ai mà không phải xuất thân từ giới quý tộc đầu.
Thân phận của Tần Nguyễn thật sự không đủ nhìn, khó mà thành người phụ nữ đoan trang tao nhã được. Ông Cửu cầm lấy cây gậy đầu rồng bên cạnh.
“Cộp cộp!” Nụ cười trên môi cô cũng theo đó mà từ từ cứng lại, trên người tỏa ra hơi thở không vui.
Ông Cửu gõ mạnh cây gậy đầu rồng, ông ta cắn răng nói: “Vân Tiêu, cháu đừng đánh bài tình cảm với ông, ông không mủi lòng đấu. Quy định là quy định, hôm nay ông không đại diện cho mình, mà là cho mấy lão già đã trải qua bốn đại gia chủ nhà họ Hoắc bọn ông để bày tỏ thái độ, người họ khác không thể đụng vào khu hình phạt, đây là ranh giới cuối cùng.”
Ông Cửu trực tiếp vạch mặt tỏ thái độ. Ông ta từng này tuổi rồi, cũng không sợ đám con cháu giận mình.
Ông ta không chấp nhận việc một người phụ nữ họ khác đi nhúng tay vào công việc của khu hình phạt.
Nữ chủ nhân của nhà họ Hoắc có thể đi vào trung tâm nội bộ của nhà họ Hoắc, nhưng khu hình phạt thì khác, nó chính là con át chủ bài trong tay người cầm quyền của nhà họ Hoắc. Khóe môi Hoắc Vân Tiêu cong lên thành một nụ cười nhạt, nét mặt anh vẫn dịu dàng nho nhã.
Anh ngước mắt, vẻ bình tĩnh trong mắt được thu lại, anh trầm giọng nói: “Cần gì phải thể ạ, cho dù bây giờ ông Cửu ngăn cản, nhưng 10 năm sau thì sao.”
Anh chỉ còn sống được 10 năm nữa thôi. Ông Cửu gật nhẹ.
Hoắc Vân Tiêu cười khẽ, anh đưa tay ra sờ bụng Tần Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn đang mang thai con của cháu, cho dù đứa trẻ được sinh ra là nam hay nữ, thì bọn chúng đều là con cháu dòng chính của nhà họ Hoắc, cũng sẽ là người thừa kế đời tiếp theo. Khu hình phạt do mẹ của người thừa kế đời tiếp theo quản lý, đúng là danh chính ngôn thuận, là chuyện không thể tốt hơn được. Cho dù một hôm nào đó cháu không còn ở đây nữa, khu hình phạt nằm trong tay ba mẹ con bọn họ thì cháu cũng có thể yên tâm, biết bọn họ sẽ không bị người ta ức hiếp.”
Bàn tay đặt trên đầu gối của Tần Nguyễn bất giác nắm chặt lại vì lời nói này của Tam gia. Tam gia chẳng buồn nhấc mí mắt, anh hững hờ lên tiếng: “Ông Cửu, quy định là chết người là sống.”
Ông Cửu nắm chặt cây gậy đầu rồng, ngón tay ông ta gõ vào vị trí đầu rồng rồi cười thành tiếng.
“Quy định lớn hơn trời chứmấy lão già chúng tôi còn chưa chết đâu, chỉ cần hai mắt chúng tôi chưa nhắm lại thì sẽ không bao giờ chịu nhìn người ngoài can thiệp vào khu hình phạt.” Nó có ý nghĩ to lớn và thể hiện quyền lực của gia tộc họ Hoắc.
Hoắc Vân Tiêu cầm tách trà lên nhấp một ngụm trà làm ẩm cổ họng.
Tư thế ngồi của anh tự nhiên cao quý, trong đôi mắt đào hoa có một sự lạnh lùng khó tả. Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn khẽ hé mở: “Ông nói chuyện cứ nói, đừng chỉ ngón tay vào cháu, cháu ghét bị người khác chỉ tay vào mặt mình lắm.”
Nếu như trước đây cô có ấn tượng không tệ với ông Cửu này.
Thì hiện giờ ông ta lại đang bức ép Tam gia, mà điều này khiến cô không vui. Ông Cửu nghiêm nghị nói: “Đây là thái độ nói chuyện với người bề trên của cô đấy à?” “Người bề trên?” Tần Nguyễn cười chế nhạo: “Ông giỏi giả bộ quá, ông làm sao được tính là bậc bề trên của cháu ạ?” Ông Cửu nhìn thấy Hoắc Vân Tiêu chăm sóc Tần N7guyễn cẩn thận như vậy, thì da mặt giật giật hai lần. Hoắc Vân Tiêu là con trai trưởng của nhà họ Hoắc, là người cầm quyền đời tiếp t2heo của nhà họ.
Bây giờ anh lại cẩn thận từng li từng tí như thế với một người phụ nữ chẳng có thân phận gia thế.
Rốt0 cuộc thì người phụ nữ này có tài đức gì vậy. Tay ông Cửu nắm chặt cây gậy đầu rồng, vì tức giận mà da trên mặt giật giật mấy lần.
Ông ta hít sâu một hơi, thái độ cũng dịu lại: “Vân Tiêu, cháu muốn lấy vợ, cho dù không phải xuất thân từ bốn gia tộc lớn hay thể gia, thì cũng phải có xuất thân là con nhà thư hương môn đệ chứ.”
Ông Cửu lại chỉ tay vào Tần Nguyễn: “Nhưng cô ta có thân phận gì, một người phụ nữ như vậy ở bên cạnh cháu sẽ chỉ làm mất mặt nhà họ Hoắc mà thôi, cô ta không xứng với cháu.” Hoắc Vân Tiêu nhận chén trà Tần Nguyễn đưa tới, anh tiện tay bỏ lên bàn.
Anh nhướng mắt nhìn ông lão ngồi đối diện.
“Ông Cửu, ông cũng biết gia chủ của nhà họ Hoắc chỉ có thể do dòng chính kế thừa.” Thái độ của ông ta ôn hòa, những lời nói ra lại như đâm vào lòng người khác.
Cho dù là ngôn ngữ hay thần thái của ông ta đều thể hiện sự khinh miệt cao độ.
Hoắc Vân Tiêu thu lại nụ cười trên mặt, anh ôm Tần Nguyễn vào lòng và nói: “Ông sai rồi, Nguyễn Nguyễn tuổi còn trẻ lại xinh đẹp, trong bụng còn đang mang cháu dòng chính đời thứ tư của nhà họ Hoắc, có thể lấy được cô ấy chính là vinh hạnh của cháu. Nguyễn Nguyễn không cần bất kỳ kẻ nào khoa tay múa chân, cô ấy là vợ của Hoắc Vân Tiêu cháu, chỉ cần nhà họ Hoắc không ngã thì chắc chắn trong suốt quãng đời còn lại, người khác đều phải nhìn sắc mặt cô ấy mà sống.”
Trong lời nói của Tam gia có sự gay gắt.
Gương mặt tuấn tú đẹp đẽ hơi nổi giận.
Ông Cửu há to miệng, ông ta đang định nói cái gì đó thì lại nghe Hoắc Vân Tiêu nói: “Chuyện của khu hình phạt không nhọc các vị trưởng lão quan tâm, cháu cũng sẽ không so đo những chuyện mà hôm qua ông đã làm, nhưng không thể có lần sau nữa.”
Anh đang nói tới vụ của A158.