Sau khi Tần Nguyễn và Hoắc Vân Tiêu ăn trưa xong, Hoắc Khương từ ngoài cửa bước nhanh vào.
Ông ta đi tới trước mặt hkai người, cung kính nói với Tam gia đang ngồi bên cạnh Tần Nguyễn: “Chủ nhân, ông Cửu đến rồi ạ.” Hai tay ông ta nắm chặt, ngực phập phồng, những đường mạch máu trên cổ nảy lên.
Mặt ông ta đỏ bừng, môi mím chặt, quai hàm phình lên, mũi thở hắt ra một cái, mắt mở to.
Nhìn dáng vẻ cũng không giống như đang giả vờ, ông Cửu thật sự đang giận. Hoắc Vân Tiêu kéo tay Tần Nguyễn, đỡ cô ngồi xuống đối diện ông Cửu. Thật ra Hoắc Vân Tiêu sắp xếp gặp mặt ông Cửu ở tòa nhà nhỏ là có ý đồ riêng.
Hôm qua Tần Nguyễn lần đầu tiên tiếp xúc với khu hình phạt.
Bằng cách này, Hoắc Vân Tiêu muốn nói với ông Cửu rằng, anh chắc chắn sẽ để Tần Nguyễn tiếp nhận khu hình phạt. Cô hỏi: “Ông Cửu bao nhiêu tuổi rồi ạ?”
Hoắc Vân Tiêu suy nghĩ rồi trả lời: “Hơn bảy mươi rồi, ông ấy còn lớn tuổi hơn cả ông nội.”
Vẻ mặt Tần Nguyễn đầy lo lắng, cô thở dài: “Vậy thì đừng gặp vẫn tốt hơn.” Tần Nguyễn mặc một chiếc váy dài thời trang, khoác một cái áo choàng sáng màu, cô khoác tay Hoắc Tam gia đi đến phòng tiếp khách.
Cho dù là cách bài trí hay bầu không khí trong phòng khách đều rất thanh tĩnh, khiến người ta cảm thấy thoải mái và dễ chịu.
Có một ông già mặc bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn đang ngồi trên chiếc ghế kiểu Trung Quốc, còn Hoắc Khương thì đứng chờ ở bên cạnh. Tần Nguyễn trừng mắt, cô vẫn chưa chịu từ bỏ: “Nhỡ xảy ra thật thì sao?”
Thấy dáng vẻ lo lắng của Tần Nguyễn, khuôn mặt tao nhã như thần linh của Tam gia hiện lên một nụ cười như tắm gió xuân.
Đôi mắt sâu thẳm của anh tràn đầy sự dịu dàng, nhưng lời nói lại không hề như vậy: “Nếu thật sự có chuyện xảy ra, ông Cửu có thể nghỉ ngơi, tuổi cao như vậy cũng nên về hưu rồi.” Hoắc Vân Tiêu cau mày, anh quay ra nói với Tần Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn, đây là ông Cửu.”
Tần Nguyễn ngoan ngoan chào hỏi: “Cháu chào ông Cửu.”
Ông Cửu thu tầm mắt lại, vẻ mặt nghiêm nghị đáp: “Ừ.” Nghe được những lời này, Tần Nguyễn mới cảm thấy yên tâm: “Được rồi, em lên lầu thay quần áo đây.”
Hôm nay cô không định ra ngoài nên vẫn mặc bộ đồ ở nhà.
Mặc như vậy đi tiếp khách không được thích hợp cho lắm. Ông Cửu nhìn dáng vẻ lười nhác này của Tần Nguyễn thì lập tức bùng nổ.
Ông ta vươn bàn tay run rẩy chỉ vào Tần Nguyễn : “Vân Tiêu, cháu nhìn vợ cháu mà xem, xem cô ta như thế nào, thân là nữ chủ nhân của nhà họ Hoắc mà không có một chút đoan trang nào cả.”
Hoắc Vân Tiêu nhìn sang, thấy Tần Nguyễn đang ngồi ở tư thế lười biếng. Phải công nhận lời nói của phu nhân rất có sức nặng.
Ông ta cũng không đồng ý việc chủ nhân ra ngoài, hôm nay trời trở lạnh, bên ngoài có gió. Nếu chủ nhân thực sự bị bệnh vì chuyện này, đúng là được chẳng bù mất.
Sau khi Hoắc Khương rời đi, Tần Nguyễn mới thả tay Tam gia ra. Nhìn thái độ của Tần Nguyễn lúc này, trong mắt Hoắc Vân Tiêu lộ vẻ bất đắc dĩ.
Hoắc Tam gia nói với Hoắc Khương: “Mời ông ấy vào phòng tiếp khách, lát nữa vợ chồng tôi sẽ tới đó.”
Hoắc Khương đáp lại rồi xoay người rời đi. Trước khi đi, ông ta liếc nhìn Tần Nguyễn đang ôm cánh tay của chủ nhân. Đấy, nhìn dáng vẻ này của ông Cửu là Tần Nguyễn biết ngay mình không được ông ta chào đón.
Đối phương đã không thích cô, thì cô cũng chẳng cần làm ra vẻ làm gì.
Sau khi Tam gia ngồi xuống bên cạnh, cơ thể Tần Nguyễn thả lỏng dựa lưng vào thành ghế, tay còn kéo ống tay áo của anh, nhàm chán và nặn. “Mời ông ấy đến tòa nhà nhỏ đi, tôi sẽ cqua đó.”
Hoắc Vân Tiêu vừa dứt lời, Tần Nguyễn đã ngăn cản ngay lập tức: “Không được!”
Tần Nguyễn cau mày, đôi mắt xinh đẹp nhìn achằm chằm người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt không vui: “Hôm nay trời nhiều mây, anh không thể ra ngoài.” Dáng vẻ này có sức quyến rũ khó tả khiến lòng người nổi lên gợn sóng.
Đôi mắt hoa đào của Hoắc Vân Tiêu hơi nheo lại, anh ấm giọng giải thích: “Ông Cửu, Nguyễn Nguyễn đang mang thai, lại còn là thai đôi, cơ thể cô thấy không thể so được với người bình thường.”
Ông Cửu cũng không thèm nể mặt mũi: “Cứ là phụ nữ mang thai thì có thể không cần chú ý đến ngôn hành cử chỉ à, nếu mà để cho người ngoài nhìn thấy thì đúng là xấu mặt nhà họ Hoắc!” Hoắc Vân Tiêu hơi kinh ngạc, sau đó cười nói: “Chỉ cách có vài bước thôi mà.”
Tần Nguyễn ôm lấy tay Hoắc Vân Tiêu, cô dùng hành động này để ngăn cản anh: “Không được là không được, bên ngoài có gió.”
Cơ thể của người đàn ông này không thể chịu được bất kỳ giày vò nào. Hai ngày trước anh vẫn nôn ra máu, lại còn giầu không cho cô biết. Đôi môi mỏng của Hoắc Vân Tiêu cong lên, anh lạnh nhạt nói: “Ông Cửu nói gì vậy, nếu ông muốn gặp cháu thì gặp lúc nào cũng được mà, gần đây ông bận quá nên đã quên mất người cháu sắp chết này rồi.”
Nghe được những lời này, vẻ mặt ông Cửu và Tần Nguyễn đều biến sắc.
Ông Cửu tỏ vẻ không hài lòng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Hoắc Vân Tiêu, ông ta bất mãn nói: “Thằng nhóc thối, nói bậy bạ cái gì đó!” “Sao thế?”
“Nhỡ em nói thẳng quá khiến ông ấy tức giận sôi gan rồi xảy ra chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, thể chẳng phải thành lỗi của em à.”
Hoắc Vân Tiêu bật cười: “Ông Cửu không yếu ớt như vậy đâu, ông ấy đã trải qua rất nhiều sóng gió, nên tâm lý rất vững.” Giọng điệu có vẻ nóng nảy, nhưng ý tứ lại không đem ông ta trở thành người ngoài.
Ông Cửu muốn phát cáu nhưng đã bị dập ngay lập tức.
Hoắc Vân Tiêu cười khẽ, anh đưa tay xoa đầu Tần Nguyễn. Sau khi Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn đi tới, ông già đã nhìn thấy họ.
Khuôn mặt uy nghiêm lúc đầu của ông ta lập tức trở nên hiền lành, toàn thân tỏa ra sự hiền hòa.
Ông Cửu là một trong số những trưởng lão của nhà họ Hoắc. Ông ta mỉm cười nhìn Hoắc Vân Tiêu rồi chào hỏi rất thân mật: “Vân Tiêu đến rồi, ông cũng lâu rồi không gặp cháu.” Anh bèn bỏ qua chủ đề: “Không nói những chuyện này nữa, ông Cửu à, đấy là Nguyễn Nguyễn, vợ của cháu.”
“Hừ!”
Ông Cửu rất không nể mặt mà hừ nhẹ một tiếng, hai mắt ông ta lại nhìn chằm chằm vào bụng của Tần Nguyễn. “Ông Cửu à, hiện giờ các thế lực ở khắp nơi trong cái đất thủ đô này, còn có người nào không biết tình trạng của cháu đâu.”
“Rầm!” Ông Cửu vỗ bàn, nổi giận: “Đó là bọn họ nói linh tinh vớ vẩn!”
Tần Nguyên đánh giá thần thái trên gương mặt của ông Cửu. Trên bàn trà có bày một chiếc lư hương vô cùng tinh xảo.
Bên trong đốt trầm hương khiến người ta bình tâm.
Hoắc Khương đi đến trước bàn, quỳ một chân xuống đất. Tần Nguyễn nhấp môi, thản nhiên nói: “Thì ở đây không có người ngoài mà!”
Ông Cửu: “...” Chỉ một câu khiến ông ta cứng họng.
Mà lời nói của Tần Nguyễn rất khôn ngoan. “Anh đi với em.”
Hoắc Vân Tiêu nắm tay Tần Nguyễn đứng dậy, hai người tay trong tay bước lên lầu.
Nửa tiếng sau. Hoắc Tam gia cười vô cùng dịu dàng, trong mắt đầy sự cưng chiều, anh không hề xin lỗi mà nói với ông Cửu: “Ông Cửu, Nguyễn Nguyễn nhỏ hơn cháu 9 tuổi, vẫn còn trẻ con lắm, ông đừng chấp nhặt với cô ấy làm gì. Tuy cô bé này nhanh mồm nhanh miệng đấy nhưng không có ý xấu.”
Ông Cửu hừ lạnh.
Ông ta cúi đầu, đưa tay xử lý trầm hương trên bàn. Ông ta cầm ấm trà lên, châm thêm trà vào các chén.
Mùi hương liệu thoang thoảng trong phòng hòa quyện với hương trà, làm cho cơ thể và tinh thần cảm thấy yên bình.